Chương 1442 - Mời Tà Đạo Minh ra tay (2)
Truyền thừa Đại Tuyết Sơn hết sức phức tạp. Người tinh tu trận đạo trong đó cũng không ít. Với quan hệ của bọn họ, thêm cả trọng lễ thì hẳn có thể mời được mấy trận đạo đại sư.
Sau cùng, tất cả đều rời đi. Tô Tín cũng dẫn theo Kha Yển Nguyệt trở lại Phi Long thành.
Thấy Tiết Độ phủ xa hoa của Tô Tín, Kha Yển Nguyệt chậc chậc, thở dài nói: “Chẳng trách trên giang hồ có nhiều võ giả như vậy lại nguyện ý vùi đầu vào dưới quyền Đại Chu. Làm quan khác thật sự! So với sơn trại của ta thì phủ đệ này xa hoa hơn gấp mấy chục lần!”
Tô Tín lắc đầu, nói: “Ta cũng không rảnh đi làm mấy chuyện này. Phủ đệ này vốn là của hành quân Đại Tổng quản Tây Bắc đạo Chương Trung Nghiệp. Đời này của hắn ta vô vọng đột phá, nên dĩ nhiên phải vùi hết tinh lực vào chuyện ăn chơi hưởng thụ rồi.”
Kha Yển Nguyệt bĩu môi khinh thường. Đời này hắn khinh nhất chính là loại người như vậy.
Võ đạo nhất mạch mỗi một cánh giới đều đầy gian nan hiểm trở. Làm võ giả, sợ nhất chính là mấy loại trước giờ chưa từng có nhuệ khí.
Nếu người nào người nấy đều giống như Chương Trung Nghiệp kia, cảm giác đã không còn hy vọng đột phá thì tự nhụt chí thì cường giả trên thế gian đã không nhiều như vậy.
Giống như Thường Nhất Phàm của Long Hổ Đạo môn kia. Năm xưa nếu như hắn không tu luyện nữa thì nào có danh tiếng Thiên Long Vũ Tôn của bây giờ?
Bên trong phòng nghị sự, Kha Yển Nguyệt hỏi: “Nơi này ngươi không có trận đạo tông sư, ngươi tính phái người quay về triều đình cầu viện à?”
Tô Tín lắc đầu, nói: “Nói khó nghe thì những trận đạo tông sư Đại Chu kia thực lực có hạn, thắng là thắng ở số người đông. Cho bọn họ thời gian thì có thể phá giải được. Có điều, cứ như vậy thì chúng ta sẽ lỡ mất tiên cơ.”
Tô Tín từng lĩnh giáo thực lực của đám trận pháp sư của Đại Chu kia. Thật đúng là chẳng ra gì!
Đại Chu có đủ tám khối bạch ngọc thạch bản. Địa Phủ cũng có đủ tám khối bạch ngọc thạch bản. Kết quả, Địa Phủ cũng chỉ nhờ vào mấy người Chuyển Luân vương là có thể trong thời gian ngắn nghiên cứu ra được bí mật trong đó. Còn Đại Chu thì sao?
Đám trận pháp sư cùng Mật tông phiên tăng gộp lại ước chừng nhiều gấp đôi Địa Phủ mà mất nhiều thời gian mới có thể nghiên cứu được. Tài nghệ có thể tưởng tượng ra được.
Còn có trước đó Tô Tín đã từng giết Nam Hằng, thân phận của Nam Hằng chính là Hoàng thất trận pháp sư.
Loại kém chất lượng thế này mà cũng có thể trở thành trận pháp sư cung phụng Đại Chu, có thể tượng tượng được đám trận pháp sư của Đại Chu kém đến trình độ nào.
Dĩ nhiên kết quả như này thật ra cũng bình thường. Trận pháp sư không phải là võ giả. Đào tạo một trận pháp sư không chỉ mỗi truyền thừa điển tịch mà còn có danh sư chỉ điểm với cần nhiều thời gian, vân vân…
Nội tình Đại Chu dẫu sao cũng còn nông. Cho nên, nội bộ trận pháp sư ở Đại Chu đều là mời chào từ trong giang hồ. Thực lực thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Kha Yển Nguyệt cau mày nói: “Nhưng nếu không tìm trận pháp sư Đại Chu thì ngươi tìm ai được? Thiên Cơ cốc? Dù bọn họ chịu tới cũng tới không kịp.”
Tô Tín cười nói: “Đám người Thiên Cơ cốc đòi giá quá cao. Dĩ nhiên, ta cũng sẽ không đi tìm bọn họ.
Ta cùng đám người Tà Đạo Minh có quan hệ không tệ. Mời họ ra mặt chắc không thành vấn đề gì.”
Kha Yển Nguyệt nhìn Tô Tín, con mắt kinh ngạc. Hắn ngược lại không ngờ Tô Tín có quan hệ với đám người Tà Đạo Minh kia.
Thật ra thì Thái Hành sơn trang bọn họ cũng giống như Tà Đạo Minh. Họ làm việc không coi là chính nhưng cũng không coi là tà. Có điều, tóm lại vẫn bị võ lâm chính đạo không cho tồn tại.
Cho nên Kha Yển Nguyệt cũng có chút hiểu biết với Tà Đạo Minh. Đám người này cũng không phải là đám chó không chủ giống những gì ngoại giới nói. Ngược lại, bọn đều là những người có thực lực bất phàm. Đây cũng là có bản lĩnh thực sự.
Giống như Độc Thủ Dược Vương Tôn Bất Hại. Tuy hắn chỉ là Dung Thần cảnh nhưng dù Kha Yển Nguyệt đứng trước mặt hắn thì Kha Yển Nguyệt cũng phải cẩn thận.
Bàn về thủ đoạn luyện độc, mạnh nhất là Đường Môn nhưng thành tựu về độc của Tôn Bất Hại được Đường Môn đương đại gia chủ “Thiên Diệp Long Thủ” Đường Thiên Long tán thưởng.
Kha Yển Nguyệt gật gật đầu, nói: “Tà Đạo Minh thì ta cũng quen biết mấy người. Họ cũng là người đáng tin. Nếu vậy thì ta đi tu luyện trước. Đến lúc cần động thủ ngươi đi gọi ta là được.”
Nói xong, Kha Yển Nguyệt ngay lập tức rời đi. Tô Tín cũng nhanh chóng phái người đi tìm người của Tà Đạo Minh.
Lần trước Tà Đạo Minh từng ăn trái đắng không nhỏ ở Đại Chu. Đồ Cơ Hạo Điển hứa hẹn bọn họ còn chưa lấy được mà chút nữa đã bị một đám cường giả Đại Chu coi là hung thủ mà giết.
Nếu không phải cuối cùng Tô Tín đưa tay giúp đỡ thì bọn họ có lẽ sẽ thực sự bị Cơ Huyền Viễn chém một nhát xả giận.
Cho nên lần đó, Tà Đạo Minh có thể coi là tiền mất tật mang. Sau khi rời Đại Chu, bọn họ liền vội vã di chuyển đến Tây Lương đạo, bán cho đám hung đồ ác tặc ở địa phương mấy thứ độc dược và cơ quan ám khí ác độc để hồi huyết. Bằng không, bọn chẳng chóng thì chày cũng đói chết.
Mà sau khi nhận được tin của Tô Tín, đám người Tôn Bất Hại này chẳng hề nghĩ ngợi, nhanh chóng chuẩn bị đến Tây Bắc đạo.
Đám người này cũng coi như là biết báo đáp ân tình. Lần trước Tô Tín cứu mạng họ. Bây giờ Tô Tín cần dùng đến bọn họ, dĩ nhiên, họ sẽ không cự tuyệt.
Hơn nữa, lúc gửi thư Tô Tín cũng nói, lần này sẽ không để cho bọn họ về tay không.
Hắn cũng biết gần đây người Tà Đạo Minh có chút quẫn bách. Cho nên, lần này Tô Tín cũng chuẩn bị đầy đủ các loại tài nguyên tu luyện làm thù lao. Với thân phận bọn họ mà nói thì chỉ nhiều chứ không ít.