Chương 1441 - Mời Tà Đạo Minh ra tay
Nơi phong ấn Yêu vương này mọi người tìm lâu như vậy cũng không tìm được. Không ngờ là nhờ cuộc đấu lần này lại phát hiện ra được.
Sau chuyện này, đám Mộ Dung Đình muốn ngăn cản bọn họ thì cũng đã muộn. Cho nên mọi người hai mắt nhìn nhau một cái, trực tiếp ra tay, muốn đánh nổ cung điện Thanh đồng để tiến vào trong.
Nhưng đông đảo cường giả Dương Thần cảnh xuất thủ không chỉ không đánh nổ được cung điện Thanh đồng kia mà ngược lại từ bên trong cung điện thanh đồng kia từng đạo thần quang nở rộ, bắn bay những người đứng trước ra.
Cảm nhận được sức mạnh cường đại trong đó, sắc mặt của mọi người ở đây nhất thời biến đổi.
Phía trên cung điện này phủ đầy trận pháp thượng cổ, đến tận bây giờ cũng không hề suy yếu. Dù cho bọn họ thân là Dương Thần cảnh cũng không có khả năng dùng bạo lực đánh nát được.
Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau một cái, trước mắt cũng không có cách nào, nếu không thể dùng bạo lực phá giải, thế cũng chỉ có thể dựa vào trận pháp sư chậm rãi mở ra.
Bên phía bộ tộc Tây Bắc có một tên võ giả Dương Thần cảnh quan sát một lát, trầm ngâm nói: "Trận pháp này trải rộng toàn bộ cung điện, hơn nữa uy năng cường đại, nếu muốn loại bỏ tất cả, thì dù coi như là mời tất cả trận đạo đại tông sư Thiên Cơ cốc tới cũng vô dụng.
Cho nên chúng ta coi như là muốn phá trận pháp, cũng chỉ có thể miễn cưỡng phá được một miếng nhỏ trong đó. Sau đó, mở ra một lỗ hổng rồi từ đó tiến vào."
Trong số tất cả mọi người ở đây thì chỉ có hắn là có nghiên cứu một chút về trận pháp. Mất một lúc là thấy mấu chốt trong đó.
Đồng thời, lời này của hắn cũng là đang cảnh cáo đám người Tô Tín. Dù sao các ngươi chỉ cần có thể mở được một lỗ hổng thì có thể tiến vào từ bất cứ nơi nào.
Trước mắt chúng ta không cản được ngươi. Các ngươi cũng đừng hòng làm hư chuyện tốt của chúng ta. Người nào có thể mở được lỗ hổng thì người đó có thể chiếm được tiên cơ trước.
Đừng thấy số người của các bộ tộc Tây Bắc ít mà lầm, tổ tiên của bọn họ ngày trước đều là một quốc gia từ thời thượng cổ.
Truyền thừa của một nước thì cỡ nào cũng không thiếu những vật như trận pháp hay là đan đạo. Cho nên, trong các bộ tộc bọn họ đều có trận pháp sư. Điểm này ngược lại không cần lo lắng.
Cho nên, những người thuộc các bộ tộc Tây Bắc kia trực tiếp xoay người rời đi, mời trận pháp sư của mình đến giúp đỡ.
Thường Nhất Phàm của Long Hổ Đạo môn cũng dẫn người rời đi ngay. Cũng tính quay về để tông môn phái mấy vị trận pháp sư tới.
Kha Yển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tô Tín, nói: “Tô tiểu tử, chuyện này giao cho ngươi. Lần này ta tới chẳng qua là tới làm côn đồ thôi. Nói ta chém ai thì ta chém người đó. Dĩ nhiên, nếu ngươi nói ta đi chém Đạm Đài Diệt Minh ta đây cũng chém không nổi.”
Tô Tín gật gật đầu, nói: “Vậy chúng ta đi trước. Quay về thương lượng lại đã.”
Sau khi đám Tô Tín rời đi, ba tên tán tu Kế Vô Nguyệt mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết nên làm gì cho phải.
Bộ tộc Tây Bắc và Long Hổ Đạo môn đều có đào tạo trận pháp sư. Tô Tín dựa vào triều đình, dĩ nhiên cũng không lo. Nhưng ba người bọn họ đều là võ giả tán tu, bọn họ phải đi tìm ai?
Thái Tam Nguyên cau mày nói: “Không thì chúng ta đi thương lượng với Tô Tín hoặc là Long Hổ Đạo môn xem sao? Để sau khi bọn họ mở được lỗ hổng trận pháp cũng cho chúng ta vào cùng.
Dẫu sao, so với các bộ tộc Tây Bắc ở đây thì bọn họ cũng ít người hơn. Chúng ta vào trong đó cũng coi như là trợ lực cho bọn họ, có thể ngăn được những bộ tộc Tây Bắc kia.”
Nhạc Đông Lưu lắc đầu, nói: “Đoán chừng không có khả năng. Di hài Yêu vương to chỉ cỡ đó. Chúng ta vào trong đó lại phải chia thêm một phần, bọn họ chắc chắn không đồng ý.”
Thái Tam Nguyên buồn phiền nói: "Vậy chúng ta nên làm gì?"
Lúc này Kế Vô Nguyệt bỗng nhiên nói: "Chỗ khác không có trận pháp sư, Đại Tuyết Sơn cũng không có sao? Không bằng chúng ta bỏ ra nhiều tiền đi mời trận pháp sư Đại Tuyết Sơn ra tay, thế nào?"
Hai mắt Thái Tam Nguyên cùng Nhạc Đông Lưu nhất thời sáng ngời, kế này có thể được!
Nếu theo thân phận mà nói, thân phận của võ giả Đại Tuyết Sơn hẳn do ba bộ phận tạo thành. Trong đó, lớn nhất là Chung Ly thị, Mộ Dung thị, người của bộ tộc lớn, số người của họ cũng là đông nhất. Gần như chiếm đến một nửa ở Đại Tuyết Sơn.
Còn ba phần chính là một số võ giả khác ở Tây Bắc đạo và những võ giả thuộc các khu vực khác. Những người này đều phải vượt qua trùng trùng khảo nghiệm mới được gia nhập vào Đại Tuyết Sơn. Có thể nói, về số lượng mặc dù không được như những người các bộ tộc Tây Bắc. Song, chất lượng không hề thua kém. Đám người Kế Vô Nguyệt trước kia cũng mang thân phận này.
Còn hai phần còn lại chính là người thuộc những bộ tộc nhỏ ở Tây Bắc.
Những bộ tộc nhỏ này căn bản không cách nào so được với các bộ tộc lớn như Mộ Dung thị, có vài tộc đã suy giảm đến cực độ. Thậm chí trong nội bộ tộc ngay đến một tên võ giả Hóa Thần cảnh cũng không tìm được.
Những bộ tộc nhỏ như vậy hoặc là chỉ có thể từ từ suy sụp, cuối cùng biến mất. Nhưng có vài người có thể chọn cách gia nhập vào Đại Tuyết Sơn tiềm tu. Dù cho bộ tộc của họ có biến mất thì ít nhất bọn họ cũng có thể lưu lại huyết mạch cuối cùng cho bộ tộc mình.
Đạm Đài Diệt Minh đứng đầu Đại Tuyết Sơn bây giờ thật ra xuất thân từ chính những bộ tộc nhỏ như vậy. Đạm Đài thị của hắn sớm đã biến mất, trở thành lịch sử.
Đám người Kế Vô Nguyệt tất cả đều xuất thân từ Đại Tuyết Sơn. Có lẽ bọn họ nhìn những võ giả xuất thân từ các bộ tộc lớn rất không vừa mắt. Có điều, quan hệ giữa bọn họ và những võ giả tán tu kia và những võ giả xuất thân từ các bộ tộc nhỏ cũng không tệ.