Chương 170 - Thái Độ Yến Hoàng Cửu (2)
Yến Khuynh Tuyết kiểm tra số lượng đan dược một chút, nàng nói: “Có số đan dược này, ta ước chừng có thể mời chào hai mươi tên võ giả Hậu Thiên Đại viên mãn, trăm tên võ giả Hậu Thiên trung kỳ, võ giả Tiên Thiên không phải ta có thể chiêu mộ được.”
Võ giả Tiên Thiên cũng đã được xem là cao thủ trong thành Thương Sơn, muốn dùng những đan dược này kéo bọn họ đứng thành hàng không dễ dàng như vậy.
Nhưng võ giả Tiên Thiên mới là vũ lực trọng yếu khi tranh đoạt vị trí thành chủ.
Đừng nhìn hiện tại đám người Yến Trọng Hằng bị một mình Tô Tín áp chế không ngẩng đầu lên được, thủ hạ có một đám võ giả Tiên Thiên không phải đối thủ, nhưng kỳ thật đây không phải át chủ bài của bọn họ.
Đám người Yến Trọng Hằng dựa vào chính là lực lượng tông môn sau lưng, bọn họ không thiếu võ giả Tiên Thiên.
Tô Tín lạnh nhạt nói: “Ta nói rồi, những việc này giao cho ta giải quyết.”
Lương bá kinh ngạc nói: “Mạnh công tử, không phải ta hoài nghi ngươi, nhưng võ giả Tiên Thiên trong thành Thương Sơn không phải chúng ta có thể chiêu mộ.”
“Hiện tại đại đa số võ giả Tiên Thiên trong thành Thương Sơn đều tụ tập dưới trướng thành chủ, còn lại cũng đều bị đại công tử, nhị công tử mời chào, không còn người nào gia nhập chúng ta.”
Tô Tín khẽ cười nói: “Vậy thì không nhất định, có thể mời chào võ giả Tiên Thiên trên phong vân bảng chứ? Khẳng định sẽ còn thừa những người khác.”
Lương bá nói: “Những võ giả này căn bản không phải chúng ta có khả năng mời chào, những người này trời sinh tính tình không thích bị người khác câu thúc, cho nên cho dù là thành chủ mời chào hay đại công tử và nhị công tử mời chào đều không đáp ứng.”
Tô Tín duỗi ngón tay lắc lắc trước mặt bọn họ, nói;
“
“Rất đơn giản ah, bọn họ không đáp ứng thì ta đánh bọn họ đáp ứng mới thôi.
Mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm, đây chính là Mạnh thiếu hiệp thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ sao? Vì sao hắn lại giống như ác bá thế?
Yến Khuynh Tuyết do dự nói: “Chúng ta làm vậy có phải không tốt hay không?”
Lục Ly nhỏ giọng nói: “Đúng vậy Mạnh công tử, người khác nói ngươi làm việc bá đạo thẹn với danh tiếng hiệp nghĩa.”
Tô Tín lúc này nở nụ cười nhạt, hắn nói: “Các ngươi còn nhớ ta đã từng nói với các ngươi hay không? Hiệp giả, vì nước vì dân. Ta cho tới bây giờ chưa từng nói bản thân mình là người hiệp nghĩa.”
“Làm đại hiệp quá mệt mỏi, sư phụ ta không phải đại hiệp, ta cũng không phải, ta nhiều nhất chỉ là người thích xen vào việc của người khác mà thôi.
“Ngày đó ta nhìn thấy đám người Yến Trọng Hằng khi dễ Yến tiểu thư, cho nên ta không quen nhìn nên ra tay.”
“Nếu hôm đó không phải Yến tiểu thư bị ta khi dễ, mà là một dại hán gãy chân, ha ha, cho dù hắn bị đánh chết ta cũng không quản.”
Nghe Tô Tín nói thú vị, Lục Ly lúc này cười khẽ, Yến Khuynh Tuyết cũng buồn cười.
“Cho nên nói muốn hành hiệp trượng nghĩa, muốn gặp chuyện bất bình cũng phải xem đối tượng là ai, Mạnh Thanh Trạch ta nhiều lắm không làm ra chuyện khi dễ người khác, cho dù ta có áp chế người khác cũng không có gánh nặng tâm lý đâu.”
“Chuyện này giao cho ta là được rồi, cam đoan trong vòng ba ngày sẽ mang người trở lại.”
Nói xong Tô Tín đi khỏi nơi này.
Nhìn thấy bóng lưng Tô Tín, mấy người lập tức nhìn nhau.
Nhìn thần thái Tô Tín tự tin như vậy, hắn có nắm chắc nhất định mới có thể làm, trải qua trận chiến lần trước, Tô Tín đã có thể nhất chiến chấn nhiếp toàn trường, bọn họ cũng sinh ra tín nhêệm mù quáng với Tô Tín.
Sau khi rời khỏi nhà, Tô Tín đi tới khách sạn tìm Phương Hạo.
Gia hỏa này ngây ngốc trong thành Thương Sơn nhiều năm, hắn quen thuộc người và chuyện trong thành Thương Sơn như lòng bàn tay, mang theo hắn đi nơi nào cũng có thể được vieejce.
Trong khách sạn, Phương Hạo vừa nhìn thấy Tô Tín đến thì hắn cung kích cúi chào.
“Công tử, ta còn tưởng rằng ngươi vứt bỏ ta a.”
Tô Tín giả bộ như không phát hiện, hắn chỉ trầm giọng nói: “Ngày hôm qua không mang ngươi theo chính là muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng nhìn thấy chuyện ngày hôm qua, ta chuẩn bị đi giúp Yến Khuynh Tuyết, ta đang đối địch với đám người Yến Trọng Hằng.”
“Hiện tại không nói trước, về sau chắc chắn có không ít phiền toái, cho nên
hôm qua ta không mang ngươi tới nhà Yến Khuynh Tuyết.”
0 Hiện tại ta cho ngươi một lựa chọn, ngươi chuẩn bị têếp tục đi theo ta hay rời
đi?
“Ngươi muốn rời đi, ta sẽ không thu hồi bình đan dược, hơn nữa ngươi cũng không cần lo lắng, ngày hôm qua ngươi theo ta cũng không có ai nhìn thấy, sẽ không lọt vào lỗ tai đám người Yến Trọng Hằng.”
Đám người Yến Trọng Hằng có hung danh hiển hách trong thành Thương Sơn, đi theo Tô Tín gia nhập Yến Khuynh Tuyết có nguy hiểm cỡ nào không cần hắn nhiều lời thì Phương Hạo cũng rõ.
Nhưng Phương Hạo nghĩ tới tình cảnh của mình bây giờ, tu luyện hơn mười năm vẫn là Hậu Thiên trung kỳ, mỗi ngày sinh hoạt không lý tưởng trong thành Thương Sơn, cho dù mình gia nhập dưới trướng đám người Yến Trọng Hằng thì người ta cũng chướng mắt mình.
Thật vất vả ỷ vào da mặt dày dính lên cường giả Nhân Bảng Mạnh công tử,, nếu bởi vì mình nhát gan rời đi như vậy thì hắn sẽ xem thường mình.
Cho nên Phương Hạo cũng chỉ do dự một lúc, hắn nói: “Phương Hạo ta cũng không phải tiểu nhân bội bạc, ta lấy đan dược của công tử sẽ đi theo công tử, cho dù công tử bảo ta lên núi đao xuống vạc đầu ta cũng đi.
Tô Tín lúc này tươi cười, Phương Hạo ngày bình thường ưa thích miệng lưỡi trơn tru nhưng cũng là người thông minh.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt