Chương 194 - Cướp Giết (2)
Cả đường núi ngẫu nhiên có tiếng côn trùng kêu yếu ớt, còn lại nó vô cùng yên tĩnh, đây là điểm không đúng.
“Ngừng!”
Tô Tín khoát tay, cả đoàn xe lập tức dừng lại, đám người Đào Thiên cảnh giác nhìn bốn phía.
Bọn họ cũng là người từng trải, tự nhiên cũng phát hiện điểm không đúng.
“Ha ha ha! Quả nhiên không hổ là cường giả Nhân Bảng Mạnh Thanh Trạch, cảm giác rất nhạy cảm ah.”
Lúc này có tiếng cười to vang lên, chung quanh xuất hiện một đám đạo phỉ rậm rạp, trong tay cầm binh khí, càng có mấy trăm người cầm cung tiễn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Hai mươi người đi đầu có khí thế kinh người, không ngờ toàn bộ là võ giả cảnh giới Tiên Thiên cảnh giới võ ả.
Sắc mặt Lương bá lập tức biến đổi: “Là Lão Đao Bả Tử! Tại sao là bọn chúng?”
Tô Tín thấp giọng hỏi: “Như thế nào? Người này có cái gì không đúng sao?”
Lương bá trầm giọng nói: “Lão Đao Bả Tử là một trong những thế lực mạnh nhất trong đám đạo phỉ Tương Nam, chính bởi vì như thế nên thường độc lai độc
vãng, rất ít khi bọn chúng tụ tập với nhau như hiện tại!”
Nói xong Lương bá đi về phía trước, hắn chắp tay với Lão Đao Bả Tử: “Các vị đại đương gia vất vả, tại hạ nơi này có mười vạn lượng bạc, mời các vị cầm đi uống trà.”
Lương bá đã đi qua thương lộ này vài lần, cũng biết rõ quy củ, nói như vậy chỉ cần mình xuất tiền thì đám đạo phỉ sẽ ngoan ngoãn ròi đi.
Đáng tiếc hôm nay đám người Lão Đao Bả Tử không chỉ tới đây vì tiền.
Lão Đao Bả Tử cười lạnh một tiếng: “Mới mười vạn lượng bạc, ngươi xem chúng ta là ăn mày hay sao? Chúng ta xuất động nhiều huynh đệ như vậy, ngươi chỉ cho mười vạn lượng bạc?”
Lương bá hừ lạnh một tiếng: “Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”
“Một triệu lượng!”
Lão Đao Bả Tử duỗi một ngón tay ra.
“Nơi này có bảy nhà, mỗi nhà một triệu lượng.”
Sức mặt Lương bá lập tức tối sầm, bọn họ đi ra ngoài chỉ mang theo một triệu lượng, hiện tại bọn họ còn muốn mỗi nhà một triệu lượng, có thể hay sao?
“Lão Đao Bả Tử! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Đây chính là thương đội thành Thương Sơn, ngươi dám làm loạn?”
Lương bá lạnh lùng nói.
Lão Đao Bả Tử cười lạnh nói: “Lão tử mặc kệ ngươi có phải thương đội thành Thương Sơn hay không, dù sao không thể phá quy củ, ngươi nói có giao tiền ra hay không?”
Lương bá còn muốn nói cái gì đó nhưng bị Tô Tín cản lại.
“Lương bá, không cần nhiều lời, bọn chúng hôm nay muốn gây phiền toái cho chúng ta, cho dù ngươi có xuất ra mười triệu lượng cũng không xong việc.”
Tô Tín đứng ra, ánh mắt nhìn thẳng vào đám người Lão Đao Bả Tử: “Nói đi, rốt cuộc là ai bảo các ngươi tới?”
“Ha ha ha! Không hổ là cường giả Nhân Bảng Mạnh Thanh Trạch, hôm nay gặp mặt thật bất phàm, nhưng đáng tiếc từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ phải xóa tên khỏi Nhân Bảng!”
Lão Đao Bả Tử vừa nói ra lời này, võ giả bên phía Yến Khuynh Tuyết làm ra tư thái phòng ngự, đám người Niếp Phương cũng chạy tới và bảo Yến Khuynh Tuyết trốn vào trong xe.
Yến Khuynh Tuyết biết rõ mình lúc này chỉ là vướng víu, trợ giúp lớn nhất chính là chui vào trong xe nhưng trong mắt lại mang theo lo lắng.
Tô Tín chậm rãi lắc đầu: “Lão Đao Bả Tử đúng không? NGươi có thể xông ra danh khí lớn trong đám đạo phỉ rừng rậm Tương Nam như vậy, ngươi không phải là kẻ ngu ngốc, ta rất ngạc nhiên là ai cho ngươi dũng khí dám đứng ra cướp giết thương đội chúng ta?”
“Thế lực thành Thương Sơn tại Tương Nam cũng không phải các ngươi có thể chọc, Mạnh mỗ cũng là người có danh tiếng, cho dù như vậy các ngươi lại dám tập kết đội ngũ cướp giết chúng ta, chắc hẳn người sau lưng các ngươi ra giá không thấp ah.”
Thần sắc Lão Đao Bả Tử lạnh lẽo: “Thật có lỗi Mạnh công tử, có nhiều thứ ta thật không thể nói, nếu ngươi muốn biết có thể đi hỏi Diêm Vương, xông lên cho ta.”
Bọn họ là lấy tiền tài của người, thay người tiêu tai, không có thời gian rỗi nói nhảm với Tô Tín, nói càng nhiều thì chuyện càng lớn.
Từ khi Lão Đao Bả Tử hét lớn một tiếng, mũi tên bắn xuống đầy trời, những
thành viên thương đội không biết võ công trốn vào sau xe nhưng vẫn có không ít người bị bắn chết.
Hơn năm trăm tên võ giả Hậu Thiên chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ mình trước mưa tên mà thôi, dù sao đối phương bắn cung cũng là võ giả Hậu Thiên, mũi tên bay tới với lực lượng to lớn, bị bắn trúng bọn họ không chết cũng tàn phế.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt