Chương 397 - Tam Chỉ Đạn Thiên (1)
Đổng Bất Nghi kết Hỏa Sơn Ấn, khí thế ấn quyết vô song, Tô Tín thu kiếm duỗi ngón tay ra dùng chỉ pháp.
Đệ tử Niên Bang bên ngoài chấn động, Tô Tín có danh hiệu ‘ Huyết Kiếm Thần Chỉ ’, hắn là cường giả Nhân Bảng dương danh nhờ vào kiếm pháp tà dị và chỉ pháp huyền diệu.
Hỏa Sơn Ấn hàng lâm, Tô Tín điểm một chỉ thường thường không có gì lạ vào trong hư không, hư không như mặt nước bình tĩnh bị chấn động, lực lượng vô tận không ngừng tan rã Hỏa Sơn Ấn.
Phá Sát!
Phá Sát trong Tam Chỉ Đạn Thiên!
Tô Tín hối đoái chính là Tam Chỉ Đạn Thiên trong Kinh Thần Chỉ.
Tu luyện Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ tới đại thành sẽ tự hành lĩnh ngộ Tam Chỉ Đạn Thiên, Bạch Sầu Phi trong nguyên tác đã sử dụng Tam Chỉ Đạn Thiên tuyệt kỹ dốc sức chiến đấu với Quan Thất.
Chỉ pháp là áp nghĩa cuối cùng trong võ học của Bạch Sầu Phi, Phá Sát đánh Hỏa Sơn Ấn nổ tung nhưng chân khí trong người Tô Tín đã rút sạch một nửa!
Lần này Đổng Bất Nghi thật sự ngạc nhiên, hắn cũng không nghĩ tới Tô Tín còn có chỉ pháp quái dị như vậy, thậm chí có thể sánh ngang Hỏa Sơn Ấn.
Nhưng vấn đề hiện tại hắn là cường giả Nguyên Thần Cảnh, mà Tô Tín vẫn chỉ là Tiên Thiên Thần Cung Cảnh, nếu Tô Tín cũng đến Nguyên Thần Cảnh, Sơn Thần Ấn của hắn giao thủ với chỉ pháp Tô Tín, ai thắng ai thua thật sự khó nói trước.
“Đây là chỉ pháp gì?”
Đổng Bất Nghi hỏi.
Tô Tín cười nói:
“Tam Chỉ Đạn Thiên.”
“Ha ha ha! Tốt một Tam Chỉ Đạn Thiên!”
Đổng Bất Nghi cười to và nói:
“Huyết Kiếm Thần Chỉ, danh hiệu của ngươi không có sai, kiếm pháp tà dị nhưng chỉ pháp mới gọi là thần dị, ta còn một ấn không dễ tiếp đâu.”
Hai tay Đổng Bất Nghi kết thành ấn pháp thần kỳ, tướng mạo như lão nông của hắn hiện tại sinh ra mỹ cảm kỳ quái, hai tay giao thoa như tinh linh nhảy múa.
Trong nháy mắt kết thành ấn pháp, trong tay Đổng Bất Nghi như nắm lấy ngọn núi, ngọn núi như nhật nguyệt.
“Đây là Tây Lương Nhật Nguyệt phong!”
Tô Tín trầm giọng nói.
Đổng Bất Nghi gật đầu nói:
“Chính là Nhật Nguyệt phong, công pháp Sơn Thần Ấn của ta là một vị tiền bối đi khắp các ngọn núi trong thiên hạ sáng tạo ra.”
“Ta lấy tinh hoa của hắn, kết hợp lịch duyêt du lịch giang hồ của ta, cảm ngộ ý cảnh Trung Sơn phong trong ấn pháp của hắn, đây là ấn pháp mạnh nhất trong Cửu Ngự Sơn Thần Ấn, Nhật Nguyệt Ấn.”
“Nhật Nguyệt Ấn của ta lĩnh ngộ nguyên khí thiên địa, dung luyện ý cảnh vào Hóa Thần tấn chức Nguyên Thần Cảnh, nó chính là ngọn núi ta dung luyện vào trong nguyên thần bản thân, ngươi có thể tiếp được ân này hay không?”
Đổng Bất Nghi vừa mới dứt lời, hắn tay nắm nhật nguyệt, lực lượng thiên địa không ngừng rót vào trong hư ảnh Nhật Nguyệt Phong, cả ngọn núi sinh ra quỹ tích kỳ lạ phụ trợ được Đổng Bất Nghi như thần ma hái sao bắt trăng.
Nhật Nguyệt Phong nện xuống với cảnh tượng diệ thế, nhật nguyệt không ngừng rơi rụng, thái ân thái dương sáng ngời, đệ tử Niên Bang nhìn thấy liền lâm vào mê say.
Trong mắt Tô Tín sinh ra một tia ngưng trọng, một ấn này quá khó tiếp, Tam Chỉ Đạn Thiên vừa rồi đã nhắc nhở Đổng Bất Nghi cảnh giác, hắn nhất định sẽ đổi trình tự Sơn Thần Ấn, mà Nhật Nguyệt Ấn chính là một trong ba ấn sau cùng trong vũ kỹ của hắn.
Vũ kỹ như Cửu Ngự Sơn Thần Ấn, một ấn mạnh hơn một ấn, một ấn cuối cùng mới là mạnh nhất.
Băng Sơn Ấn và Hỏa Sơn Ấn lúc trước chỉ là ấn pháp bình thường, Nhật Nguyệt Ấn mới là thứ không bình thường.
Nghe nói Tây Lương Nhật Nguyệt phong chính là thần phong của dị tộc Tây Lương, dị tộc mỗi ngày triều bái, cũng là nơi ký thác tinh thần của bọn họ, cũng là nơi Đổng Bất Nghi luyện hóa nguyên thần chứng đạo, ký thác đạo của hắn, chính là ấn mạnh nhất trong Sơn Thần Ấn.
Đối mặt một ấn khủng bố như vậy, chân khí trong người Tô Tín không ngừng chấn động, cho dù Tử Hà Thần Công hay Sơn Tự Kinh đại pháp đều bị Tô Tín điều động đến mức tận cùng, hắn muốn vận dụng một kích mạnh nhất hiện tại của mình, Kinh Mộng!
Tất cả mọi thứ chỉ là giấc mộng.
Trong nháy mắt Tô Tín sử dụng Kinh Mộng Chỉ, cho dù chân khí cuồng bạo hay Nhật Nguyệt Phong khủng bố áp xuống biến mất như mây khói, Nhật Nguyệt Phong bị phá.
Im lặng, Nhật Nguyệt phong cùng Kinh Mộng Chỉ va chạm vào nhau và biến mất..
Cột đá và vách tường trong đại sảnh xuất hiện vết rách và rơi xuống, vết nứt lan rộng các nơi, một cơn gió bên ngoài thổi tới liền thổi đất đá thành bụi.
Đổng Bất Nghi và Tô Tín đứng giữa phế tích, các đệ tử Niên Bang ngây ngốc nhìn Tô Tín.
Thân là bang chúng đại bang đệ nhất thiên hạ, bọn họ cũng không phải không nhìn thấy cường giả Nhân Bảng ra tay, nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy võ giả Nhân Bảng giao thủ với Nguyên Thần Cảnh lại sinh ra uy thế đáng sợ như vậy, quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Trên mặt Đổng Bất Nghi xuất hiện nụ cười, hắn nói:
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt