Chương 332 - Giác Ngộ Khi Làm Tay Sai Triều Đình (2)
Cường giả Nhân Bảng Tô Tín lại biến thành truy phong tuần bổ của Lục Phiến Môn, đây chính là đại tin tức ah.
Đối với việc thân phận Tô Tín chuyển biến, những võ giả này xem thường không thôi.
Khó trách hắn xuất thân tán tu nhưng tu hành lại nhanh như vậy, trong hai năm từ kế cuối Nhân Bảng nhảy lên vị trí hai mươi hai Nhân Bảng.
Vốn là bọn họ cho rằng Tô Tín có thiên phú cường ngộ tính tốt, hiện tại xem ra không có gì hơn thế này, Tô Tín hắn còn không phải nương tựa vào Lục Phiến Môn, trở thành tay sai triều đình mới có được tài nguyên tu luyện hay sao?
Võ giả trên giang hồ, bất cứ tông môn hay tán tu nào đều ôm thái độ không tốt với Lục Phiến Môn.
Trong đó có một gã võ giả thậm chí khinh thường nói: “Võ giả Nhân Bảng lại cam nguyện làm tay sai của triều đình, quả nhiên là buồn cười.
Tròng mắt Tô Tín híp lại, tay trái xuất kiếm, một đạo hào quang màu đỏ xuất hiện, đầu lâu tên võ giả mỉa mai bay lên cao, máu tươi từ thi thể của hắn bắn lên cao như suối.
Tên trưởng lão Tiêu gia không ngờ Tô Tín lại dám hành hung giét người ngay trước mắt hắn, hắn giận dữ râu tóc dựng đứng và quát: “Tô Tín! Ngươi thật cho rằng là truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn liền dám giương oai tại Giang Nam phủ hay sao? Ngươi cho rằng Tiêu gia ta thật không dám làm gì ngươi sao?
“Cho dù tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo Kim Vũ Lâm cũng không dám làm càn trước mặt ta, ngươi cũng quá không đặt Tiêu gia vào trong mắt rồi.”
Nội tâm Tô Tín cười lạnh, thân là tay sai triều đình phải có giác ngộ tay sai triều đình, có quyền không cần phải lo lắng, lưng tựa đại thụ Lục Phiến Môn, hắn có thể làm được rất nhiều việc.
Thu tay lại, Tô Tín lạnh lùng nói: “Trong thiên hạ đều là vương thổ, người trên vương thổ là vương thần.”
“Thiên hạ này đều thuộc triều đình, kết quả người này nói ta là tay sai triều đình, vậy hắn xem triều đình là cái gì?”
“Ăn lộc vua lo việc cho vua, Tô Tín ta thân là truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn làm sao cho phép kẻ này chửi bới triều đình?”
“Giết hắn đã xem là nhẹ, nếu ta làm tới, tại hạ còn muốn xem hắn xuất thân môn phái nào mà dám nói như vậy, có phải trưởng bối tông môn hắn dạy bảo hay không, có phải tông môn sau lưng hắn cũng không đặt Đại Chu vương triều vào trong mắt hay không.”
Ánh mắt vài tên võ giả chung quanh lập tức khiếp sợ.
Thanh danh Lục Phiến Môn rất thối, bởi vì Đại Chu vương triều vừa mới lập quốc là lúc thiên hạ bất ổn, có rất nhiều môn phái không phục vương đạo giáo hóa cho nên công nhiên phản đối Đại Chu.
Thời điểm này Lục Phiến Môn hành động với thân phận đao phủ, đồ tông diệt môn vô số.
Cho dù đã qua vài chục năm, loại chuyện này đã thật lâu không có phát sinh nhưng rất nhiều võ giả vẫn sợ hãi không quên được việc này.
Cho tới bây giờ Tô Tín ra tay thì bọn họ mới nhớ tới Lục Phiến Môn không chỉ là tay sai đáng ghét của triều đình, nó càng là máy móc chuyên đi đồ tông diệt môn, ngươi có thể chán ghét nó nhưng không thể không sợ nó.
Tô Tín nói câu này làm trưởng lão Tiêu gia không phản bác được, hắn chỉ có thể phất tay áo rời đi.
Hồ Kính Ngôn muốn mang thi thể Lý Trần Phong đi nhưng Tô Tín lại tiến lên ngăn cản hắn lại.
“Tô Tín! Ngươi không nên quá phận!”
Hồ Kính Ngôn tức giận nói: “Lý Trần Phong cũng đã chết, ta nhặt xác cho hắ́n còn không được sao?”
Biết rõ Tô Tín có thân phận truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn, Hồ Kính Ngôn cũng bỏ đi suy nghĩ đối nghịch với Tô Tín.
Nhưng Lý Trần Phong nói thế nào cũng là hảo hữu của hắn, hiện tại người Lý gia không ở Giang Nam phủ, hắn cũng không thể nhìn Lý Trần Phong phơi thây nơi hoang dã.
Tô Tín thản nhiên nói: “Lý Trần Phong bị giết, hắn chết trong cứ điểm bí mật của Lục Phiến Môn chúng ta, vấn đề này rất kỳ quặc, ta thân là tuần bổ Lục Phiến Môn cần phải điều tra một phen, thi thể của hắn còn hữu dụng, sau khi điều tra xong ta sẽ đưa hắn tới nghĩa trang.”
Hồ Kính Ngôn không thể làm gì, cuối cùng đành phải oán hận rời đi, các võ giả khác cũng như vậy, bọn họ liên tục rời đi và thông báo những chuyện xảy ra tại đây.
Đám người rời đi, Thiết Dao Hoa đi tới nói: “Tô đại nhân, thân phận của ngươi bạo lộ, sẽ không ảnh hưởng gì chứ?”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Không có sao, thân phận Lục Phiến Môn dấu diếm nhất thời nhưng không thể dấu diếm cả đời, ta tại Tương Nam tiếp xúc với Thiết Vô Tình đại nhân, nếu có người muốn điều tra tuyệt đối không khó phát hiện dấu vết trong đó, hiện tại chỉ sớm bại lộ ra mà thôi, không có gì lớn.”
Thiết Dao Hoa gật gật đầu, nàng móc bao tay tơ tằm ra, lật xem thi thể Lý Trần Phong, không phải thủ pháp nghiệp dư của Tô Tín, nàng làm vô cùng chuyên
nghiệp.
Tô Tín kinh ngạc nói: “Ngươi còn có thể khám nghiệm tử thi?”
“Việc này người giang hồ bình thường đều biết, sanh ra trong Lục Phiến Môn, đương nhiên muốn phải tinh thông nhiều thứ.”
Thiết Dao Hoa nói.
Sau khi xem xét một phen, Thiết Dao Hoa nói: “Không nhìn ra dị thường gì, Lý Trần Phong bị người ta đánh vỡ kinh mạch mà chết, nhất kích tất sát, thực lực người nọ rất mạnh, hơn nữa từ thương thế của hắn không nhìn ra võ công là gì.”
Tô Tín gật gật đầu, hắn cũng thấy qua, hắn cảm giác khinh công của đối phương nhanh tới cực điểm, thậm chí còn không kém gì Phong Thần Thối của hắn.
“Nhưng ta từ thi thể Lý Trần Phong tìm được một thứ, dường như nó là mảnh vỡ.”
Thiết Dao Hoa vươn tay ra, trong lòng bàn tay có mảnh vỡ màu xanh nhỏ như ngón tay, xem chất liệu là ngọc thạch, phía trên còn có một ít hoa văn.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt