Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt (Dịch)

Chương 25: Đến Thành Phố A

Một nhà ba người Giang Phong xách theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc ngồi tàu cao tốc, ngay từ đầu Giang Kiến Khang còn muốn đem bảo bối đồ làm bếp của ông đùm dúm mang lên tàu cao tốc, đồng chí Vương Tú Liên muốn ngăn cũng không ngăn được, nhưng may mắn cuối cùng đã có quốc gia ngăn cản ông ấy.

Dụng cụ cắt gọt sắc nhọn trong danh sách quản chế còn muốn mang lên tàu cao tốc, nằm mơ đi!

Giang Kiến Khang ở lầu hai của cửa hàng mới tách ra một phòng đơn nhỏ khoảng hai mươi mét vuông dùng để ở, muốn tắm rửa thì phải đi nhà tắm ở gần trường học. Ngay từ đầu Giang Phong đề nghị thuê một căn chung cư ở cạnh trường học, hoặc là trực tiếp thuê chung cư của giáo viên trong trường, nhưng đồng chí Giang Kiến Khang vẫn luôn mãnh liệt phản đối, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Đồng chí Giang Kiến Khang có ý thức về lãnh địa rất mãnh liệt, không thích ở lại địa bàn của người khác, dùng lời của ông mà nói chính là, muốn ở thì phải ở nhà của chính mình mới được.

Giang Phong tính toán giá nhà ở thành phố A một chút, nhà bọn họ chắc là phải đem đồ ăn bán với giá của cửa hàng Michelin ba sao mới có thể trước khi hắn tốt nghiệp đại học trả hết toàn bộ tiền nợ và trả hết tiền mua nhà ở mất.

Giang Phong ngồi trên tàu cao tốc, dùng WeChat liên hệ với Vương Hạo nói cho hắn thời gian tàu cao tốc đến trạm, bọn họ mang đồ đạc thật sự là quá nhiều, đồng chí Giang Kiến Khang cùng Vương Tú Liên lần đầu tiên đến thành phố A trời xa đất lạ, cho nên cần phải có người đến đón mới được. Vương Hạo mỗi ngày mong Giang Phong mong đến mức trông mòn con mắt, cực kỳ sảng khoái đáp ứng việc đến đón người.

Đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên ngồi ở toa hạng thương gia, toa số một hoặc số hai vị trí đều quá mức chật hẹp, không thích hợp với bọn họ.

Đối với điều này, đồng chí Vương Tú Liên đã viết cho ngành đường sắt quá nhiều ý kiến phản ánh rồi.

Cửa hàng mới đã trang hoàng xong, tiệm thuốc của Giang Kiến Đảng ở bên cạnh còn đang làm nốt những công việc cuối cùng, giấy phép buôn bán của tiệm thuốc cấp hơi chậm, Giang Kiến Đảng khoản bồi thường phá bỏ di dời còn có chút tranh chấp phần kết toán, trong lúc nhất thời còn chưa đến thành phố A được.

Khoảng thời gian này chính là khổ bác cả, chú tư chú út của Giang Phong, cửa hàng hai nhà trang hoàng đều là do bọn họ quản, trời nắng nóng chảy mỡ ba người mỗi ngày đều phải ở bên ngoài dãi nắng dầm mưa không nói, đồ ăn do lão gia tử nấu hơn nửa tháng cũng một miếng không được ăn.

Thảm quá đi!

Giang Phong vừa tỏ vẻ thân thiết đồng tình với bác cả, chú tư chú năm, vừa xem vòng bạn bè của Vương Hạo.

Hắn mỗi ngày đều rầm rầm tuyên truyền cho quán cơm Kiện Khang, sống sờ sờ đem vòng bạn bè của mình biến thành quảng trường cho thuê quảng cáo, lúc phát quảng cáo còn không quên tag cả Giang Phong vào, làm tất cả mọi người đều biết cửa hàng này là nhà Giang Phong nợ một khoản lớn vì mộng tưởng mà mở ra.

Vương Hạo không đi viết kịch bản phim truyền hình thật là đáng tiếc.

Giang Phong trù nghệ tuy không phải nổi tiếng toàn trường, nhưng ít ra ở mấy tòa ký túc xá bọn họ là có danh tiếng, hơn nữa bằng vào văn phong quảng cáo giả dối mà lại lừa tình của Vương Hạo, mỗi một bài đăng bên dưới đều có hàng dài lượt like.

Qua hơn nửa tháng bị ông cụ giám sát học trù nghệ, Giang Phong đều phải hoài nghi mình đã bị cách ly khỏi xã hội.

Ngay từ đầu mỗi ngày trừ xắt rau chính là ngủ, sau lại là trừ quấy muỗng chính là ngủ, ngay cả xem cái giao diện thuộc tính đều phải ngẫu nhiên bớt thời giờ xem một chút.

Chơi di động?

Không tồn tại.

Ở trên tàu cao tốc lướt hết một vòng bạn bè trong vòng nửa tháng nay không sờ đến, thời gian trôi qua rất nhanh.

Vương Hạo đã sớm ở ga tàu cao tốc chờ, thấy Giang Phong đi ra, hưng phấn điên cuồng vẫy tay với hắn, nhảy nhót tung tăng chạy đến trước mặt Giang Phong, Trong 50 mét ngắn ngủn chạy bộ hiện ra sự linh hoạt không phù hợp với trọng tải kinh người 85kg của cậu ta.

Giang Phong tay trái xách một bọc hành lý to, tay phải kéo một cái rương hành lý cỡ siêu lớn, Vương Hạo thuận tay tiếp nhận bọc hành lý từ trên tay hắn.

Cái bọc hành lý kia ít nhiều cũng có bốn năm chục cân, Vương Hạo không để ý một tay tiếp nhận thiếu chút nữa không xách nổi lảm rơi xuống đất.

A, béo bệu mà.

Giang Phong cũng không làm khó hắn, lại cầm bọc hành lý trở về: “Chỗ mẹ tôi có một cái bọc nhỏ nhẹ đấy, cậu đi cầm giúp bà ấy một chút, tôi sợ bà ấy xách quá nhiều đồ.”

Vương Hạo quay người nhìn lại, dò xét nửa ngày cũng không kiếm được mục tiêu nào đáng nghi, hỏi: “Bác trai bác gái đâu?”

“Ở phía sau tôi đấy!” Giang Phong vừa quay đầu lại, đồng chí Giang Kiến Khang cùng Vương Tú Liên đang ở phía sau hắn, mỗi người một cái rương hành lý, trên rương hành lý để bọc lớn bọc nhỏ nữa.

Vương Hạo:……

Nhìn hình thể không giống người một nhà mà……

“Chào bác trai bác gái ạ!” Vương Hạo nhiệt tình chào hỏi.

“Chào cháu, chào cháu.” Giang Kiến Khang cười ha hả đáp lại.

“Phong ca, cửa hàng kia thật sự là của nhà anh à?” Từ sau khi nghe nói cái cửa hàng mới hai tầng đang trang hoàng kia là của nhà Giang Phong, Vương Hạo mỗi lần đi ngang qua đều sẽ thả chậm bước chân cẩn thận xem xét, càng xem càng kinh hãi, đất ở đoạn đường này, diện tích này, nhà Giang Phong phải mượn đến mấy trăm vạn mới có thể mua được cửa hàng lớn đến vậy đây!

“Hay là anh bị nhầm rồi, em thấy bên cạnh cửa hàng hai tầng kia còn có một cái một tầng nhỏ hơn một chút cũng đang trang hoàng đấy, có phải cái bên cạnh mới là của nhà anh không?” Vương Hạo nhỏ giọng hỏi.

“Đấy là của nhà bác hai tôi, ông ấy dùng để mở tiệm thuốc.” Giang Phong giải thích nói.

Vương Hạo cả kinh, thần bí hề hề hỏi: “Phong ca, anh nói thật cho em nghe một chút xem anh có phải cái gì mà người thừa kế tập đoàn tài chính lớn mai danh ẩn tích tới nơi này của chúng ta thể nghiệm cuộc sống không?”

Giang Phong:……

Đám người này mà không đi viết kịch bản phim truyền hình thì thật sự là nhân tài không được trọng dụng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất