Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt (Dịch)

Chương 26: Cửa Hàng

“Nhà bác hai tôi vốn trước đây mở một phòng khám nhỏ, sau lại phá bỏ di dời, nhận được một khoản bồi thường di dời, chính là ông ấy cho nhà chúng ta mượn tiền đó.” Giang Phong nói, dù sao Vương Hạo thích bổ não, Giang Phong tin tưởng hắn sẽ tự động bổ não ra một phiên bản hoàn chỉnh.

Quả nhiên, Vương Hạo bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.

Còn phần hắn bổ não ra cái gì thì không liên quan gì tới Giang Phong.

Trường đại học A cách ga tàu hai giờ đi xe, Vương Hạo là người địa phương ở thành phố A, lại giỏi giao tiếp, dọc đường đi đã phổ cập giới thiệu cho cha mẹ Giang Phong tin tức, quán ăn nổi tiếng, cảnh đẹp gì gì đó của thành phố A, nghe xong mà đồng chí Giang Kiến Khang đều bắt đầu có chút muốn rút lui có trật tự.

Thành phố A này…… ngành ẩm thực lại còn cạnh tranh kịch liệt như vậy sao?

Giang Kiến Khang cứ như vậy một đường nội tâm nhấp nhô mà tới cửa hàng.

Dưới sự toàn quyền giám sát của Giang Kiến Quốc, quán cơm Kiện Khang đã cơ bản được trang hoàng xong, chỉ có mỗi biển hiệu là chưa treo lên. Trang hoàng trong tiệm là do anh họ cả Giang Tái Đức ( con trai bác cả ) của Giang Phong thiết kế, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ giản dị tự nhiên của đồng chí Giang Kiến Khang.

Lầu một đều là bàn vuông nhỏ, chủ yếu là bàn bốn người và bàn sáu người, vị trí dựa cửa sổ là một loạt bàn hai người. Màu sắc bàn ghế giống nhau đều là màu xám trắng, sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề. Vách tường sơn màu xanh lục, trên cửa sổ treo mấy giỏ hoa lan, trên tường treo thực đơn bằng gỗ, một hàng dài, gần như treo kín nửa mặt tường.

“Lầu hai đều là bàn tròn lớn, còn có ghế lô.” Giang Kiến Quốc cười ha hả nói, “Anh đã kêu thằng nhãi Tái Đức kia thiết kế cho hẳn hoi rồi, đừng có mà dùng những cái thiết kế có sẵn kia tới tạm bợ, chú ba, thế nào, đều dựa theo yêu cầu của chú rồi đấy.”

Còn có thể thế nào, cửa hàng này đã có thể tốt hơn gấp mười lần gấp trăm lần so với nhà hàng quốc doanh ngày xưa Giang Kiến Khang từng làm rồi a!

Giang Kiến Khang nhịn không được liên tục gật đầu: “Buổi tối nhớ gọi chị dâu cả, Tái Đức, cả nhà chú tư chú năm nữa, đều gọi tới đây đi, em nấu một bàn tiệc để cả nhà mình chúc mừng một chút! Bạn học của Tiểu Phong à cháu cũng phải tới đó, chú nấu cho cháu thưởng thức mấy món sở trường của chú.”

“Anh thấy dáng người em dâu ba dạo này lại phì nhiêu hơn rồi đấy, chú ba à, trù nghệ của chú lại tiến bộ à?” Giang Kiến Quốc hỏi.

Đồng chí Vương Tú Liên lấy lý do hỗ trợ rửa rau trong khoảng thời gian này vẫn luôn phấn đấu một đường ăn vụng trước, ít nhất lại béo thêm năm cân rồi.

“Trù nghệ của ông ấy vẫn thế thôi, là trù nghệ của cha lại lên một cấp bậc nữa rồi, thịt viên tứ hỉ này, gà om này, chiệp chiệp.” Nói, Vương Tú Liên cầm lòng không đậu mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Cha?” Tươi cười của Giang Kiến Quốc tắt ngúm.

“Đúng vậy, cha đến nhà bọn em ở nửa tháng để dạy tiểu Phong trù nghệ, em với cả nhà anh hai đều bị nuôi béo.” Giang Kiến Khang vẻ mặt hoài niệm, “Trù nghệ của cha ấy, so với hồi ăn tết năm ngoái lại tiến bộ không ít đâu.”

Giang Kiến Quốc cả người như trúng đòn chí mạng, ngốc lăng tại chỗ, hai hàng nước mắt xoạch một cái liền rơi xuống.

“Anh thật là bất hiếu mà, thế mà cũng chưa từng nghĩ trở về thăm cha.” Giang Kiến Quốc lau nước mắt.

Lão gia tử nấu ăn hơn nửa tháng, hắn đây một miếng cũng chưa được ăn.

“Tiểu Phong…… Tiểu Phong có phúc khí mà!” Giang Kiến Quốc thật lâu không nói nên lời, nghĩ đến con trai mình không có nửa phần thiên phú trù nghệ đang làm thiết kế sư, “Cái thứ nhà chúng ta đúng là đồ không biết cố gắng, aizz!”

“Anh cả, không sao đâu mà, muốn thăm cha còn có rất nhiều cơ hội. Anh về quê thì không tiện nhưng mà cha nói là về sau mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều sẽ tới dạy tiểu Phong trù nghệ, giống như đợt rồi ấy.” Giang Kiến Khang nói.

“Tiểu Phong à!” Giang Kiến Quốc đi đến trước mặt Giang Phong, nâng lên bàn tay rắn chắc vỗ thật mạnh vai hắn, “Học nấu ăn cùng ông nội cháu cho tốt vào đấy!”

Giang Phong:……

Vương Hạo:???

Giang Kiến Quốc lôi kéo Giang Kiến Khang với cả Vương Tú Liên đi trên lầu xem nội thất, Vương Hạo nhân cơ hội trộm hỏi Giang Phong: “Bác cả anh đây là làm sao thế?”

Lúc thì cười lúc thì khóc, nước mắt nói rớt liền rớt, giải Oscar cũng phải nợ bác ấy một lời xin lỗi.

Giang Phong bất đắc dĩ nhìn trời.

“Nếu mà cậu đã từng được nếm qua tay nghề của ông nội tôi thì cậu cũng khóc thôi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất