Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt (Dịch)

Chương 32: Nước Ô Mai

Tới giờ cơm, người vào tiệm lục tục nhiều lên. Có người giống Khâu Thần nghe được tin tức nên cố ý tới sớm ủng hộ Giang Phong, cũng có người giống như đôi tình nhân nhỏ kia chỉ là đơn thuần tò mò vào tiệm vậy.

Những người quen biết với Giang Phong, bất kể là lúc nhìn giá cả trên thực đơn sắc mặt có bao nhiêu khó coi, đều sẽ nể tình ngồi xuống, uống xong ly nước ô mai mát lạnh giải nhiệt kia, những bực bội và khô nóng trong lòng sẽ cùng nhau tan đi.

Vào nhầm giống như đôi tình nhân kia mà lại lựa chọn ở lại gần như chỉ là số ít, càng có nhiều người kinh ngạc nhìn trong tiệm đầy khách hàng, nhỏ giọng nhắc mãi một câu “Hắc điếm”, lòng bàn chân như bôi dầu chạy trốn rất nhanh.

“Đã đi mấy người rồi?” sau khi bốn người Khâu Thần rượu cơm no đủ vẫn không quên chức trách diễn viên của mình, rõ ràng ngồi còn khó chịu vẫn ngồi yên tại chỗ làm bộ đang chờ ăn.

Trên bàn bốn cái đĩa đều sạch sẽ đến mức như bị liếm qua vậy, ngay cả nước canh cũng mang ra trộn cơm ăn, một chút cũng không hề lãng phí.

“Người thứ sáu rồi.” Lý Kiện của khoa Tiếng Trung cẩn thận tính, “ngay cả nước ô mai cũng chưa uống đã chạy rồi, thật đáng thương.”

Khâu Thần xoa bụng, đánh giá khách ngồi ở lầu một, hiện tại mới vừa 12 giờ, cũng chưa quá giờ cơm, lầu một đã ngồi đầy hơn phân nửa khách hàng, trong lòng không khỏi sinh ra một tia lo lắng.

“Hiện tại còn chưa khai giảng mà tiệm cơm nhà Phong ca giá cao như vậy cũng ngồi gần đầy, chờ sau khai giảng chúng ta muốn đến ăn chẳng phải sẽ không cướp được vị trí nữa sao?”

Ba người còn lại cũng lập tức cảm giác được uy hiếp.

“Hay là chúng ta buổi tối cũng tới ăn?” Tài đại khí thô Lưu Tử Hiên đề nghị nói.

“Được được được.” Cái đề nghị vĩ đại này được toàn bộ phiếu thông qua.

Lúc này, cửa tiệm xuất hiện một đoàn người.

Chỗ ngồi của Lưu Tử Hiên và Khâu Thần đối diện với cửa, nhìn thấy người ngoài cửa vội vàng đứng lên.

“Chào Giáo sư Vương ạ!”

“Chào Thầy Lý ạ!”

“Chào Giáo sư Trần ạ!”

“Chào... chào chủ nhiệm khoa ạ!”

Một đoàn chín người đều là giáo viên khoa vật lý, trong đó người mà Lưu Tử Hiên và Khâu Thần quen biết có bốn vị.

“Giáo sư Vương?” Giang Phong nghe được động tĩnh, cầm nước ô mai trong tay đặt lên bàn cho khách rồi vội vàng chạy tới cửa, “Chào các thầy ạ.”

“Các thầy tới ăn cơm, Giáo sư Vương của mấy đứa muốn mời khách, không nghĩ tới gặp hiều học sinh như vậy, Giang Phong, em nghỉ hè làm thêm ở chỗ này à?” giáo sư Trần trẻ tuổi nhất, cười nói.

“Em chỉ đi hỗ trợ trong tiệm thôi ạ.” Giang Phong nói.

Vừa đi vào lại phát hiện phóng nhãn nhìn lại hơn nửa đều là sinh viên khoa vật lý, vài vị giáo sư sửng sốt, gần như mỗi người đều có thể thấy được sinh viên mình từng dạy.

“Này, mấy bạn học khoa vật lý chúng ta hôm nay liên hoan ở đây à?” giáo sư Vương luôn luôn nghiêm túc nhìn thấy cảnh này đều không nhịn được trêu đùa một câu.

“Đây là cửa hàng nhà em mở ạ, khai trương ngày đầu tiên nên cả nhà đến ủng hộ. Mời các thầy lên trên lầu hai, trên lầu có cả ghế lô và bàn tròn, Các thầy muốn ngồi ghế lô không ạ?” Giang Phong đi ở phía trước dẫn đường.

“Không cần ghế lô, bọn thầy đây cũng coi như đến cổ động em đi.” giáo sư Trần cười ha hả mà nói.

Lầu hai là có thực đơn, Giang Phong đi trước lấy nước ô mai cho các thầy, rồi để bọn họ tự xem thực đơn gọi món.

Vừa lật mở thực đơn, giáo sư Lý cười nói: “xung quanh đại học A này muốn tìm được cửa hàng đầy đủ hết món Sơn Đông như vậy không dễ đâu nhé!”

Đối với sinh viên thì giá cả của quán cơm Kiện Khang có hơi đắt, nhưng với các giáo sư của đại học A tiền lương đãi ngộ đều tốt thì loại giá cả này xứng với một quyển thực đơn dày nặng như vậy là cực kỳ hợp lý.

Nói chung, không có dùi kim cương thì sao dám ôm nghề làm gốm chứ.

Vài vị giáo sư cũng không khách khí, chọn mấy món rau dưa cùng mấy món chính, trong đó bao gồm cá chép chua ngọt và giò heo Đông Pha.

Hai người Giang Phong cùng Vương Hạo bưng nước ô mai lên, Giang Phong nhìn thoáng qua thực đơn, không có vấn đề gì liền đi sau bếp báo cho đồng chí Giang Kiến Khang.

Giò heo Giang Kiến Khang hầm hai cái, kế hoạch là để nhà mình ăn, bữa trưa một cái, bữa tối một cái, hiện tại nếu các giáo sư đã chọn thì chỉ có thể ủy khuất đồng chí Giang Kiến Khang ăn ít hơn một cái thôi. Cá chép càng là vừa khéo, ngày hôm qua Giang Kiến Khang nghe theo lời Giang Phong hóng hớt được, đi ra cái chợ nhỏ ở phía sau chợ đầu mối, ở chỗ người bán rong thủy sản gặp được hai con cá chép cực kỳ tươi, liền mua về để đó nuôi trước đã.

Không nghĩ tới hôm nay đã có thể cho một trong hai đứa chúng nó vào nồi rồi.

Giáo sư Trần bưng cái ly lên nếm một ngụm nước ô mai, khen nói: “Cái nước ô mai này uống ngon thật!”

“Cậu uống cái gì mà chả ngon.” giáo sư Lý là người bản địa Yến Kinh, là người có quyền phát ngôn về nước ô mai nhất trong các vị giáo sư ở đây, “Hiện tại nước ô mai đều là mua ở siêu thị, dùng toàn chất phụ gia, đâu giống chúng ta khi còn nhỏ đều là dùng đường phèn để nấu, đồ uống cung đình này còn phải chú trọng dùng khói hun qua một chút……”

Giáo sư Lý cầm lấy cái ly, vừa mới đem nước ô mai đưa vào miệng liền ngây ngẩn cả người.

Nhàn nhạt vị khói xông, hương vị cực kỳ giống khi ông ấy còn nhỏ được uống ở những cửa hàng ngày xưa.

Không, có lẽ còn ngon hơn.

“Xông khói qua cái gì?” giáo sư Trần ham học hỏi.

“Ô mai.” giáo sư Lý nuốt miếng nước ô mai xuống bụng, “Cửa hàng này là nhà sinh viên cậu dạy mở à?”

“Giang Phong, thằng nhãi kia bài chuyên ngành không tốt, học kỳ trước thiếu chút nữa đã treo rồi.” giáo sư Trần lại bưng lên cái ly uống một ngụm, “Tôi cảm thấy ly nước ô mai này uống đã rất ngon rồi mà.”

“Đây là cách làm cung đình chính tông đấy, lấy đường phèn chậm rãi nấu.” giáo sư Lý có chút ngây người, như là nhớ tới cái gì, “Từ khi những cửa hàng lâu đời ngày xưa đóng cửa, tôi đã rất lâu rồi không uống được nước ô mai chính tông như vậy nữa.”

“Chúng ta đây hôm nay đúng là có lộc ăn.” Mọi người đều cười, sôi nổi uống nước ô mai trong tay mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất