Sáng sớm hôm sau mấy người liền tề tựu ở quán cơm Kiện Khang, sáu người ngồi vây quanh bàn chờ ăn bữa sáng.
Bữa sáng là mì Dương Xuân, không thêm nguyên liệu gì khác, chỉ rải một chút hành thái, mì sợi là Giang Kiến Khang cán tay, nước lèo là nước dùng bảo bối của ông ấy.
Không cần thêm những thứ khác, một chén mì nước là đủ rồi.
Mì sợi dai, mì sợi tươi ngon. Mỗi người một tô lớn đầy ụ, gió cuốn mây tan đã ăn xong rồi.
“Phong ca, thật là khổ thân anh quá, hai năm trước đã phải cùng bọn em ăn nhiều cơm heo ở A đại.” Ngay cả bữa sáng đều mỹ vị như thế, Vương Hạo tràn đầy cảm xúc cảm thán nói.
“Đúng vậy, Phong ca, cửa hàng nhà anh nên mở ở đây sớm một chút mới đúng.” Khâu Thần tán đồng nói, nhìn Lưu Tử Hiên, đột nhiên nhớ tới cái gì, “Tử Hiên, sáng nay không phải cậu không có tiết à? Mò ra đây sớm như vậy làm cái gì.”
“Tôi tới hỗ trợ chứ sao, dậy sớm thân thể khỏe mạnh.” Lưu Tử Hiên mặt không đổi sắc mắt không nhảy, cứ như là lúc trước cái người ngủ không dậy nổi không đi tham gia liên hoan CLB không phải là cậu ta vậy.
Cách giờ lên lớp vẫn còn một lúc nữa, Giang Phong và Vương Hạo cùng nhau chậm rãi đi đến phòng học.
Ở phía dưới khu dạy học, vừa hay đụng phải giáo sư Lý .
“Chào thầy ạ.” Giang Phong cùng Vương Hạo đồng thời chào hỏi.
“Chào các cậu.” giáo sư Lý hướng bọn họ gật gật đầu, gọi Giang Phong lại, “Giang Phong, thầy có chút việc muốn hỏi em.”
Vương Hạo thức thời đi lên phòng học trước.
“Có chuyện gì sao thầy?” Giang Phong hỏi.
“Thầy chỉ là muốn hỏi một chút, cha cậu có thể làm canh suông Liễu Diệp Yến được không, hôm qua thầy ở trên hình ảnh thấy được nhưng trong thực đơn lại không có.” Lý giáo sư hỏi.
Không nghĩ tới giáo sư Lý còn nhìn hình ảnh món ăn, Giang Phong sửng sốt, trả lời nói: “Xin lỗi, giáo sư Lý , món này cha em không làm được, chỉ có ông nội của em mới có thể làm, ông nội của em bây giờ đang ở quê, nếu thầy muốn ăn em có thể gọi điện thoại hỏi ông nội một chút.”
“Như vậy à.” Lý giáo sư cũng không có biểu hiện ra mất mát, truy vấn nói, “Không biết ông nội em là……”
“Ông nội em tên là Giang Vệ Quốc.” Năm đó thời điểm lão gia tử ở nhà hàng quốc doanh làm đầu bếp vẫn là có chút danh tiếng, nhưng giáo sư Lý là người Yến Kinh, cách xa như vậy, hẳn là chưa từng nghe qua tên của lão gia tử.
Xem giáo sư Lý biểu tình hiển nhiên cũng chưa từng nghe qua cái tên Giang Vệ Quốc: “Vậy làm phiền em rồi, cùng nhau đi lên đi.”
Đi được vài bước, Lý giáo sư đột nhiên như là nhớ tới cái gì: “Giang Vệ Quốc…… Vệ Quốc…… Giang Phong, em, em biết Giang Thừa Đức không?”
“Giang Thừa Đức? Ông ấy là ông cố nội của em.” Giang Phong không nghĩ tới giáo sư Lý thế mà lại biết Giang Thừa Đức, ở trong miệng lão gia tử thì ông cố nội vào thời kháng chiến đã qua đời.
“Giang Phong, thầy năn nỉ em nhất định phải mời ông nội em lên đây nhé, tiền không là vấn đề, nguyên liệu cũng không phải vấn đề, làm ơn.” giáo sư Lý đột nhiên kích động lên.
“Cũng…… Hẳn là cũng không có vấn đề đâu, ông nội của em chỉ là thích ngốc ở quê thôi chứ không phải không nấu ăn.” Giang Phong có chút bị kinh ngạc rồi.
“Làm ơn.” giáo sư Lý đối với Giang Phong cúi đầu thật sâu.
Một giáo viên già đột nhiên khom lưng với mình, Giang Phong chân tay luống cuống, vội bỏ lại một câu: “Thầy ơi em đi WC.”
Vội vàng như đang chạy trốn.
“Đinh, xuất hiện nhiệm vụ phụ có thể nhận, mời người chơi tự mình lựa chọn.”
Nhiệm vụ phụ?
Giang Phong ở trong một góc WC, click mở giao diện thuộc tính.
Họ tên người chơi: Giang Phong
Cấp bậc: 5 ( 0/1000 ) 【 Có thể chuyển vào: Có / Không 】
Giá trị kinh nghiệm còn lại::7662
Kỹ năng: Giám định ( trung cấp ): Ngươi có thể đạt được phần lớn thông tin.
Nấu cháo ( trung cấp ): Ngươi chỉ có thể nắm giữ một ít tỷ lệ nguyên liệu chính xác cùng độ lửa cơ bản.
Đao công ( cao cấp ): Ngươi đao công đã vượt qua tuyệt đại đa số đầu bếp. ( mức độ thuần thục: 263/100000)
Độ lửa ( sơ cấp ): Ngươi chỉ có thể khống chế độ lửa căn bản. ( mức độ thuần thục: 19/1000)
Gia vị ( sơ cấp ): Ngươi chỉ có thể không độc chết người. ( mức độ thuần thục: 7/1000)
Nói dối ( trung cấp ): Ngươi đã có thể nói dối mà không đỏ mặt. ( mức độ thuần thục: 3/10000)
Toán học ( sơ cấp ): Trình độ chỉ tương đương với sinh viên năm nhất bình thường. ( mức độ thuần thục: 0/1000)
Vật lý ( sơ cấp ): Trình độ không khác gì học sinh cao trung. ( mức độ thuần thục 0/1000)
Tiếng Anh ( trung cấp ): Chẳng qua chỉ là trình độ một sinh viên nên có thôi. ( mức độ thuần thục 0/10000)
Thẩm đồ ăn ( sơ cấp ): Trâu nhai mẫu đơn, phung phí của trời. ( không thể thăng cấp )
Ghi Chú:
Mời tự mình khám phá kỹ năng.
Giá trị kinh nghiệm có thể chuyển hóa thành mức độ thuần thục, tỉ lệ là 1:1.
Nhiệm vụ chính:
1.【Cửa hàng nhỏ tiến công】 làm cho mức độ nổi tiếng của quán cơm Kiện Khang ở Đại học A đạt tới 100. Tiến độ nhiệm vụ (52/100).
Gợi ý nhiệm vụ: Danh tiếng là chìa khóa để phát triển một nhà hàng mới, mức độ nổi tiếng đạt được giới hạn trong giáo sư và sinh viên đại học A.
Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết
Nhiệm vụ phụ: Có
【 Tâm nguyện của mẹ 】 Vương Tú Liên vẫn luôn hy vọng mình có thể có một cô con dâu dáng người thon thả lại dịu dàng khéo hiểu lòng người, người chơi hãy hoàn thành tâm nguyện của mẹ, tìm được một cô bạn gái dịu dàng khéo hiểu lòng người dáng người lại thon thả, mảnh mai. 【 lựa chọn: Có / Không 】
【 Tâm nguyện của Lý Quân Minh 】 Cha của Lý Quân Minh là Lý Minh Nhất không còn sống được bao lâu nữa, Lý Minh Nhất sinh ra trong một gia đình vọng tộc ở Yến Kinh, trước đây đã từng được ăn món canh suông Liễu Diệp Yến của đầu bếp Giang Thừa Đức ở nhà hàng Thái Phong Lâu đã làm cho hắn khó quên. Mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của Lý Quân Minh, làm cho Lý Minh Nhất được ăn lại món canh suông Liễu Diệp Yến trong trí nhớ một lần cuối đời. 【 lựa chọn: có / không 】
Nhiệm vụ ẩn: ( Có thể kích phát dưới tình huống đặc thù )
【 truyền đạo thụ nghiệp 】: phiền não lớn nhất đời này của Giang Vệ Quốc chính là sinh năm đứa ăn hại không thể kế thừa tay nghề của ông cụ, năm đứa ăn hại lại sinh thêm bốn đứa ăn hại nhỏ. Làm ra một món ăn có thể được Giang Vệ Quốc phê duyệt, tiến độ nhiệm vụ ( 0/1 )
Gợi ý nhiệm vụ: Giang Vệ Quốc sắp bước vào tuổi nghỉ hưu, bức thiết yêu cầu có một truyền nhân có thể làm cho đồ ăn Giang gia phát dương quang đại, người chơi có thể thỉnh giáo Giang Vệ Quốc, thông qua chỉ đạo của ông ấy để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ khen thưởng: Không biết
Thành tựu: không
Danh hiệu: Không
Đạo cụ: Không
Đánh giá: Một tân thủ thiếu kinh nghiệm
Sau khi nhấn vào lựa chọn có, nhiệm vụ biến thành :
【 Tâm nguyện của Lý Quân Minh 】 Cha của Lý Quân Minh là Lý Minh Nhất không còn sống được bao lâu nữa, Lý Minh Nhất sinh ra trong một gia đình vọng tộc ở Yến Kinh, trước đây đã từng được ăn món canh suông Liễu Diệp Yến của đầu bếp Giang Thừa Đức ở nhà hàng Thái Phong Lâu đã làm cho hắn khó quên. Mời người chơi hoàn thành tâm nguyện của Lý Quân Minh, làm cho Lý Minh Nhất được ăn lại món canh suông Liễu Diệp Yến trong trí nhớ một lần cuối đời. Tiến độ nhiệm vụ (0/1)
Nhắc nhở nhiệm vụ: Nhiệm vụ này có độ khó cực cao, mời người chơi tự mình thăm dò.
Phần thưởng nhiệm vụ: không biết
Giang Phong:……
Ta cảm ơn ngươi tự mình thăm dò!
Hắn đương nhiên biết nhiệm vụ có độ khó cao, muốn làm ra món canh suông Liễu Diệp Yến của Giang Thừa Đức trong truyền thuyết, lão gia tử còn làm không được.
Giang Thừa Đức là người nào, dùng lời của lão gia tử nói chính là năm đó toàn bộ thành Bắc Bình đã từng dù là vương công quý tộc, X kỳ tử đệ đều phải xếp hàng chờ ăn đồ ông ấy nấu, các loại nguyên liệu hiếm quý mặc ông ấy chọn, cho dù ông ấy muốn thịt rồng trên trời thì cái nhóm tham ăn đó đều có thể kiếm được cho ông ấy.
Một người là vương giả mạnh nhất, một người là quật cường đồng thau.
Căn bản không cùng một đẳng cấp.
Giáo sư không hổ là giáo sư, tâm nguyện cũng khó hoàn thành như vậy, so với nhiệm vụ ẩn còn khó hơn!
Giang Phong đi vào phòng học.
Vương Hạo đã sớm chiếm được vị trí tốt, hàng thứ tư, không đầu cũng không cuối, thích thì nghe giảng không thì ngủ.
“Phong ca, Thầy Lý tìm anh làm gì đấy?” giáo sư Lý ở trên bục giảng xem giáo án, Vương Hạo tò mò hỏi.
“Ông ấy muốn mời ông nội tôi làm cho ông ấy món canh suông Liễu Diệp Yến.” Giang Phong cũng không giấu giếm.
“Oa, giáo sư Lý cũng thật có tiền.” Vương Hạo cảm thán nói, “Không hổ là có tòa tứ hợp viện trong truyền thuyết ở Yến Kinh.”
Cũng không biết là hắn từ đâu nghe được bát quái này nữa.
“Canh suông Liễu Diệp Yến ăn ngon lắm à?” Vương Hạo nhất quan tâm vẫn là hương vị.
“Chưa từng ăn thử.” Giang Phong nói, nhà bọn họ sao có thể sẽ nhàn rỗi không có việc gì tự nhiên đi làm món ăn quý báu như vậy.
“Phong ca, nghe nói cửa hàng nhà cậu khai trương, trưa nay chúng tôi đi ủng hộ!” Bạn học ngồi phía sau cười nói, “Có giảm giá cho chúng tôi không đấy?”
“Check in phát trong vòng bạn bè đều được chiết khấu 10%.” Giang Phong phi thường có nguyên tắc.
“Tiền Đường tôi nói cho cậu nghe, tay nghề của cha Phong ca ấy thật là là……” Vương Hạo thời thời khắc khắc đều không quên sứ mệnh quảng cáo của mình, quay đầu đã cùng các bạn học phía sau thổi phồng trù nghệ của đồng chí Giang Kiến Khang.
Nói xong, Vương Hạo còn lấy di động ra đem hình ảnh giò heo tối hôm qua chụp được chia sẻ với mọi người, thu được một tràng âm thanh kinh ngạc cảm thán.
“Một phần giò heo này hơn một trăm tệ đó!” Vương Hạo không quên cường điệu giá cả một chút.
“Hơn một trăm thì chúng ta thêm vài người cùng nhau gọi một phần nếm thử cũng được mà!” Lại là một vị tài chủ không thiếu tiền.
“Giò heo thì phải đặt trước.” Giang Phong quay đầu lại nói, “Một phần giò heo thì phải hầm trước mấy tiếng lận, bây giờ mà làm thì không kịp.”
Đồng chí Giang Kiến Khang hôm nay chỉ có một cái chân giò, nếu mà phải bán đi thì ông ấy ôm chân giò khóc mất.