Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt (Dịch)

Chương 37: Ngày Đầu Tiên Khai Giảng

Ngày đầu tiên khai giảng, việc làm ăn của tiệm cơm tốt đến trên cả tưởng tượng của Giang Phong.

Từ nhóm sinh viên cũ hỏa nhãn kim tinh, cho tới tân sinh viên bụng đói kêu vang, vào ngày khai giảng đầu tiên tóm lại là tiền đầy túi, không muốn đi đến căn tin bạc đãi dạ dày của mình. Căn tin đại học A nổi tiếng là tùy tâm sở dục, nhóm đầu bếp vào thời điểm phát huy tốt thì hết thảy bình thường, thời điểm tùy tâm sở dục, nấu nồi canh trứng rong biển, súp miso thêm bột gia vị, dứa xào cà chua, ớt cay xào bánh trung thu, chỉ có bạn không thể tưởng được chứ không có thứ mà bọn họ không làm được.

quán cơm Kiện Khang ở phụ cận đại học A đã coi như là một quán ăn tương đối lớn, tuy giá cả hơi đắt, nhưng luôn có đầy người có tiền nguyện ý tới nếm thử. Tới gần 12 giờ, lầu một lầu hai đều đã ngồi đầy toàn bộ, ngay cả bàn tròn lớn đều bị khách lẻ ngồi chật luôn.

“Chủ tịch, aizz, chủ tịch đâu? Hạo ca, hôm nay lão sư dạy quá giờ, em tới chậm mất rồi!” Lưu Tử Hiên đeo cái balo, thở hổn hển chạy vào tiệm, bị cảnh tượng biển người tấp nập trước mặt làm cho sợ ngây người, không chỉ có người ngồi, lại còn có cả người đứng chờ chỗ ngồi.

Mình hình như…… Không phải tới nhầm căn tin rồi đấy chứ?

Căn tin vào ngày có giá đặc biệt chắc cũng chỉ như thế này thôi?

“Trong tiệm quá nhiều người, Phong ca đi phòng bếp rồi. Cậu lên lầu hai giúp Thần ca của cậu đi, cậu ta chạy suốt lầu trên lầu dưới nãy giờ, chân chắc là cũng sắp gãy rồi đấy.” Vương Hạo phân công nhiệm vụ cho Lưu Tử Hiên.

Bận rộn đến qua 1 giờ chiều, phải đến tận 1 rưỡi mới có thể tạm nghỉ.

“Phong ca, Anh đi quảng cáo, làm tuyên truyền ở đâu đúng không? Hôm nay sao mà đông khách như vậy.” Vương Hạo ừng ực ừng ực uống nước ô mai, rất có phong phạm của đồng chí Giang Kiến Khang.

“Khai giảng ngày đầu tiên, căn tin số 1, số 5 và số 6 đều không buôn bán, cửa hàng nhà ai mà không nhiều người cơ chứ?” Nhận thầu căn tin số 1, số 5 và số 6 đều là cùng một nhà, nhất quán là sau khai giảng ngày thứ ba mới bắt đầu buôn bán.

“Cũng phải.” Khâu Thần nhớ lại mấy năm trước ngày đầu tiên khai giảng ở căn tin xếp hàng đoạt cơm mà sợ hãi, “Phong ca, nhà anh không định giao cơm hộp à? Hôm nay giữa trưa Lưu Thiến còn hỏi em, hỏi là cửa hàng nhà anh khi nào thì chuẩn bị ra mắt trên nền tảng giao đồ ăn đó.”

“Ở cửa không phải có dán sao? Tuyển nhân viên làm bán thời gian, kiêm cả giao hàng còn gì.” Vương Hạo vùi đầu ăn cơm.

Nếu mà có thể đặt cơm thì sẽ bớt được áp lực khách hàng trong tiệm quá đông.

“Cửa hàng nhà chúng ta không bán trên mấy nền tảng đó.” đồng chí Giang Kiến Khang nói, “Chú mở cửa hàng hai mươi mấy năm rồi, chưa bao giờ làm mấy cái đó.”

“Thôi đi, còn không phải là ông đau lòng khi bị trừ chi phí trên đó à!” đồng chí Vương Tú Liên trợn trắng mắt với Giang Kiện Khang, “Tiểu Thần à, nhà của chúng ta đưa cơm hộp cũng không nổi ấy, chỉ có mỗi một cái đầu bếp là chú của cháu đây thì ứng phó không được nhiều như vậy đâu.”

“Nhà của chúng ta trước kia đưa cơm hộp đều là đưa cho khách quen, trực tiếp gọi điện thoại là được. Vốn bây giờ cũng có ý định này, nhưng phải chờ tuyển được người đã rồi nói sau, trong tiệm cũng quá nhiều việc đều lo liệu không xong.” Giang Phong giải thích nói.

Ăn cơm trưa xong, mấy người có tiết thì đi học, không có tiết thì về ký túc xá. Giang Phong buổi chiều không có lớp, liền ở lại trong tiệm xử lý nguyên liệu nấu ăn, thuận tiện lại nấu thêm hai nồi cháo. Kỹ năng nấu cháo ( trung cấp ) tốt như vậy cũng không thể lãng phí.

Giữa trưa bởi vì đồng chí Giang Kiến Khang lo liệu quá nhiều không hết việc, làm Giang Phong có thể có cơ hội chưởng muỗng, độ lửa cùng gia vị mức độ thuần thục đều tăng thêm một bậc. Nhìn nồi to quay cuồng cháo trắng, Giang Phong không khỏi tự hỏi một vấn đề.

Nếu chính mình làm món canh suông Liễu Diệp Yến ……

Thôi thôi, nếu để đồng chí Vương Tú Liên biết mình vì luyện tập một món ăn mà phá hỏng nhiều nguyên liệu bạch tổ yến như vậy thì phỏng chừng sẽ đại nghĩa diệt thân ngay tại chỗ.

Giang Phong ngâm nga tiểu khúc, đem dưa leo thái lát, bên tay phải một cái đĩa dài, lần lượt chỉnh chỉnh tề tề chất đống cà rốt sợi, củ cải trắng thái lát, khoai tây sợi, khoai tây miếng, hành tây thái mỏng, ớt sợi cùng bí đỏ lát, sắc thái phong phú, nhìn qua thật là đẹp.

Cũng không phải là Giang Phong không muốn thái thịt, mà là đồng chí Giang Kiến Khang là một người theo chủ nghĩa ăn thịt vô cùng trung thực, đối với thịt yêu cầu cao hơn rau dưa nhiều. Mỗi một miếng thịt đều phải do ông ấy tự mình thái, tự mình ướp, mỡ béo thì thái như nào, thiết bao nhiêu, là lấy tới xào gà cung bảo, hay là dùng để làm sườn xào chua ngọt, đều phải qua cửa ải của ông ấy. Cũng coi như là để mỗi một con heo mỗi một con gà chết đều có ý nghĩa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất