Chuyện tài khoản trang chính thức của cửa hàng đã được giải quyết thuận lợi, Giang Phong cũng thêm WeChat của Trương Vệ, thương lượng với cậu ta cụ thể công việc giao cơm hộp mấy ngày nay. Trương vệ không phải người hay bắt bẻ, nói cho Giang Phong mấy loại đồ ăn mà cậu ta không để Giang Phong nhìn mà đưa, nói trong cửa hàng nấu món gì thì cứ đưa cho cậu ta món ấy.
Lần đầu tiên nhìn thấy khách hàng dễ dãi như thế, Giang Phong tỏ vẻ hơi khiếp sợ một tý.
Bàn khách cuối cùng trong tiệm đã đi rồi, Giang Kiện Khang lại ở trong phòng bếp bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc đã làm xong được đĩa đồ ăn cuối cùng.
Nhìn trên bàn có bảy món ăn gồm một món canh Hoài Dương, Giang Phong gần như phải hoài nghi Giang Kiện Khang có phải đã đem tất cả những gì lúc bình sinh mình học được dùng hết vào hôm này không nữa.
Cơm chiên Dương Châu, vịt nhồi ba lớp, thịt viên gạch cua đầu sư tử, đậu hủ Văn Tứ, bắp xào, nấm hương xào cải dầu, súp tôm bóc vỏ xào nấm.
Căn cứ vào bản ghi chú Giang Phong có thể thấy được như sau, cơm chiên Dương Châu hơi nhiều dầu, thịt viên chưng độ lửa chưa đạt, đậu hủ Văn Tứ phát huy xuất sắc, bắp xào quá mức nhạt nhẽo hơn nữa đồng chí Vương Tú Liên khẳng định ham đồ rẻ mua bắp không còn tươi nữa.
Đối với đồng chí Giang Kiến Khang không quá am hiểu ẩm thực Hoài Dương mà nói, bàn đồ ăn này đã coi như là ông ấy đặt được một cái cột mốc lịch sử trên ẩm thực Hoài Dương rồi!
Quý Nguyệt đối mặt với một bàn lớn đồ ăn này đều ngây dại.
“Giang Phong, cậu chẳng nói cho chị là nhà cậu bao ba bữa mà ba bữa lại còn phong phú như vậy đâu!” Quý Nguyệt nhìn bàn đồ ăn này giọng nói cũng có có chút run rẩy.
Được ăn ngon như vậy, lương tháng một vạn cũng không đổi!
“A, Sao lại có hai chén canh?” Triệu Vũ chỉ vào đậu hủ Văn Tứ hỏi, “Làm canh đậu hủ thì thái nhỏ đậu hủ ra như vậy để làm gì?”
“Đại ca à, đây là đậu hủ Văn Tứ đó!” Lưu Tử Hiên hận sắt không thành thép nói.
Nhưng mà đúng là đồng chí Giang Kiến Khang đã sa ngã không thể kiềm chế được mà làm món đậu hủ Văn Tứ thoạt nhìn rất giống canh đậu hủ.
“Nào nào nào, ngồi xuống ăn cơm.” Giang Kiến Khang hô, nhiệt tình nói với Quý Nguyệt: “Chú cháu đây làm đồ ăn Hoài Dương cũng không thể nào chính tông được, múa rìu qua mắt thợ thôi, tới tới tới, nếm thử này đậu hủ Văn Tứ này đi, cũng không biết có chính tông hay không nữa.”
“Chính tông, chính tông.” Quý Nguyệt liên tục gật đầu, cô nàng đã từng gặp qua đậu hủ Văn Tứ chính tông rồi, đậu hủ trước mặt được thiết nhỏ như sợi tóc, nếu cái này mà còn không chính tông thì cô cũng không tưởng tượng ra đậu hủ Văn Tứ chính tông là cái dạng gì nữa.
“Nếm thử vịt nhồi ba lớp này đi, tuy không có vịt Cao Bưu Ma với cả vịt trời, nhưng đây cũng là chú dùng nước dùng để hầm đó, hương vị hẳn là cũng không kém là bao đâu.” Giang Kiến Khang nói tiếp.
“Ăn ngon, ăn ngon!” Quý Nguyệt cũng chưa từng ăn qua món vịt nhồi ba lớp đâu.
“Thịt viên gạch cua đầu sư tử này của chú Giang ăn ngon quá!” Lưu Tử Hiên khen không chút keo kiệt nào.
“Chứ sao nữa!” Giang Kiến Khang vô cùng tự hào, “Bây giờ cua tuy là không được béo lắm, nhưng cũng có thể dùng tạm được, chờ thêm hai tháng nữa cua lớn được đưa ra thị trường chú lại làm cho mấy đứa ăn sau, hôm nay đành thiệt thòi tiểu Quý ăn tạm thứ phẩm vậy.”
“Ăn rất ngon, ăn rất ngon!” Quý Nguyệt gần như máy móc gật đầu mỉm cười.
Khi nào mà làm thịt viên gạch cua đầu sư tử còn phải dùng cua béo chứ……
Sau khi rượu cơm no đủ, Quý Nguyệt nhanh nhẹn đi thu dọn chén đũa, lau sạch mặt bàn, quét tước vệ sinh, đồng chí Giang Kiến Khang cùng Vương Tú Liên đi tính sổ thuận tiện dự định xem ngày mai làm đồ uống gì tặng thêm, mấy người không muốn về ký túc xá thì ở lại trong tiệm hỗ trợ thuận tiện khoác lác.
“Ai, lúc trước tôi điền nguyện vọng ấy, suýt nữa thì điền vào đại học bên Hoài Dương rồi đấy.” Triệu Vũ chép chép miệng dường như đang tưởng tượng lại dư vị của bàn đồ ăn vừa rồi kia.
“Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới đều ở Trung Hoa Đại Lục cả mà đồ ăn ở các nơi lại có chênh lệch lớn đến như vậy, nhà của bọn tôi bên này sao lại không có món ăn nào vừa ngon vừa đặc sắc nhỉ.” Vương Hạo biểu tình cao thâm tán đồng.
Quý Nguyệt:……
Chị đây cảm thấy mấy đứa có khả năng là có cái gì hiểu lầm với quê chị bên kia rồi, rất nhiều đồ ăn chị đây cũng là lần đầu tiên được ăn đó.
Vì không đánh mất ý chí hướng tới cuộc sống tươi đẹp của nhóm đàn em, Quý Nguyệt quyết định đem bí mật này chôn giấu tận đáy lòng.
Cửa hàng đóng cửa, mọi người đều về lại ký túc xá, ngày mai Giang Phong học full tiết, đến 12 giờ mới có thể tan học. Trở lại ký túc xá, Giang Phong xem qua giáo trình ngày mai một chút vốn dĩ chuẩn bị làm một học sinh chăm ngoan, nhìn thoáng qua, xem không hiểu, liền vui sướng gấp sách lại lên giường chơi di động.
Ngủ sớm năm phút, vui sướng tựa thần tiên.
Ngày hôm sau, vui phơi phới ăn 4 cái bánh bao kim sa đi đến phòng học, phát hiện mọi người gặp mặt câu đầu tiên lại nói “Ngày hôm qua cậu ăn rồi à?”
Như thế nào, cụm từ mới lưu hành trên mạng à?
“Phong ca!” Tiền Đường thấy Giang Phong vèo cái chạy qua trốn, “Cứu bé, cứu bé đi!”
Cuối kỳ cầu thầy giáo giới hạn phạm vi kiến thức đi thi thì biểu tình cũng chỉ đến như thế.
“Sao… Làm sao vậy?” Giang Phong cả kinh.
“Chúng ta hôm nay có tận năm tiết đó Phong ca!” Tiền Đường trên mặt tràn ngập bi thương, “Căn bản là không chen được chỗ ăn cơm đâu!”
Giang Phong ở trong lòng buồn bực, không chen được chỗ ăn cơm ở căn tin thì tìm hắn có ích lợi gì à, hắn cũng không đi tranh được đâu.
“Gọi cơm hộp đi!” Năm trước mọi người đều làm như vậy mà, đến tiết thứ tư thì gọi cơm hộp rồi đặt thời gian giao đến vào giờ tan học là được.
“Phong ca, nhà cậu không giao cơm hộp à! Tôi lục tung mấy cái nền tảng giao cơm rồi mà cũng không tìm được cửa hàng nhà cậu.” Giang Phong cảm thấy kỹ thuật diễn của Tiền Đường vẫn hơi thiếu sót, nếu để bác cả của hắn ở đây thì lúc này trên má đã xẹt qua hai hàng nước mắt rồi.
“À, cái này à, thêm mấy ngày nữa mới có, chờ tôi lập cái WeChat chính thức đã, lúc ấy mọi người vào page chính thức đó gọi cơm hộp là được.” Giang Phong thốt ra lời này, mấy người bên cạnh đều vây quanh lại đây.
“Phong ca, phải chờ mấy ngày nữa mới gọi được cơm hộp a?”
“Phong ca, cứu cứu bé mỡ đi!”
“Phong ca, nhà cậu giao cơm có thu phí không?”
“Phong ca……”
Giáo viên vừa vào lớp, phát hiện mọi người đều đang nhiệt tình gọi Giang Phong là Phong ca. Vốn dĩ cái cách gọi này là Vương Hạo sáng tạo độc đáo, hoàn toàn là để nịnh nọt Giang Phong làm thêm cho cậu ta vài bữa cơm sườn thôi, kết quả hiện tại tất cả mọi người lại học theo cậu ta, ngược lại không ai gọi đích tên Giang Phong nữa.
“U, Giang Phong này qua một kỳ nghỉ hè còn thăng cấp thành Phong ca rồi à, nào, Phong ca, chuẩn bị bài chưa, hỏi cậu mấy vấn đề nhé.” Thầy Vương học kỳ trước đã từng dạy mấy người Giang Phong rồi, là một giáo viên trẻ, thích nói đùa.
Giang Phong:……
Nhìn một hàng công thức trên bảng đen, Giang Phong cảm thấy hệ thống đánh giá về hắn thật là đúng trọng tâm, vật lý của hắn cũng không phải là trình độ cao trung sao? Những công thức trên này hắn đọc còn không đọc nổi.
Vương lão sư vẫn tiếp tục viết, viết nửa mặt bảng đen.
Cả lớp đều mắt to trừng mắt nhỏ.
Thầy ơi thầy thay đổi rồi, thầy đã từng vừa lên tới lớp đã phải giảng năm phút yêu hận tình thù của Edison cùng Tesla mà.
Giang Phong yên lặng cúi đầu, click mở giao diện thuộc tính, thêm giá trị kinh nghiệm vào môn vật lý thành công thăng cấp vật lý từ sơ cấp lên tới trung cấp.
Vật lý ( trung cấp ): Cậu có thể nắm giữ phần lớn tri thức vật lý cấp bậc đại học.
Lại ngẩng đầu lên, rõ ràng những công thức lúc trước nhìn như thiên thư đột nhiên vừa xem đã có thể hiểu, theo bản năng liền biết đây là công thức gì, có thể sử dụng để làm những loại đề nào.
“Phong ca, anh vừa gõ bàn làm gì đấy?” Vương Hạo hỏi.
“Tôi click mở giao diện trò chơi để thăng cấp kỹ năng.” Giang Phong nói.
“Ha ha, Phong ca cũng thật hài hước.”
“Nào, Phong ca, nói cho tôi xem tám công thức này là gì?” Thầy Vương khoanh một vòng tròn vào tám công thức trên bảng.
“Đều là phương trình Maxwell.” Giang Phong nói.
“Cũng được đấy, còn nhớ rõ được một chút nội dung năm trước học, nào, Lý Bân, nói cho thầy ba công thức bên này là gì?”
“Chúng ta đã học qua phương trình Maxwell à?” Vương Hạo vẻ mặt mờ mịt, thuộc tính học tra bại lộ không thể nghi ngờ.
“Chắc là vậy.” Giang Phong vẻ mặt đờ đẫn.
Sớm biết như thế, lúc trước nên đi Tân Đông Phương.
Ít nhất là có thể chia thiên hạ với Lam Tường để tồn tại.