Giang Phong nhặt cặp sách, thời điểm đến trong tiệm đã là 12:40. Cuối cùng là thầy giáo quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người dạy quá giờ, thành công giúp đỡ chúng vị bạn học giải quyết vấn đề xếp hàng ăn cơm, làm mọi người đều có thể ở căn tin trống vắng vui sướng hưởng thụ cơm thừa canh cặn.
Giang Phong ở phía sau quầy bếp thấy được một cái hộp cơm.
Một cái màu lam, ba tầng, giá trị chế tạo sang quý, cực kỳ giữ ấm, là hộp cơm quý tộc phi thường hiếm thấy ở cao trung, thập phần thường thấy ở đại học.
“Đàn chị, đây là hộp cơm của chị à?” Giang Phong hỏi, hắn thật sự là không thể tưởng tượng được có ai còn ở thời điểm đại học dùng một cái hộp cơm như vậy.
“Không phải của chị, là Trương Vệ. Cậu ta còn có một cái, dặn chị tầng thứ nhất để cơm, tầng hai xếp đồ ăn, tầng thứ ba thì để canh.” Quý Nguyệt giải thích nói.
Giang Phong gật gật đầu, khá tốt, bảo vệ môi trường.
Nhìn dáng vẻ Trương Vệ là hạ quyết tâm muốn mỗi ngày ăn cơm hộp nhà bọn họ rồi, không hổ là người giàu có một phần mềm bán được đến mấy vạn trong truyền thuyết, một tháng tiền cơm này đều có thể nhiều hơn cả sinh hoạt phí của đại đa số các bạn học.
Rõ ràng đã qua giờ cơm, Giang Kiện Khang lại vẫn ở trong phòng bếp bận việc, rượu Thiệu Hưng bảo bối của ông bị đem ra, trên đài bày biện đĩa lớn lớn bé bé ước chừng phải có hai ba mươi cái.
Rượu Thiệu Hưng đàn?
Giang Phong thò đầu lên, quả nhiên, chân dê, bụng heo, đầu móng, gân chân thú, bào ngư vây cá, hải sâm sò khô, những nguyên liệu quý báu này là để chuẩn bị nấu phật khiêu tường, một cái cũng không thể thiếu. Hơn nữa chỉ nhìn phẩm tướng một cách đơn thuần, đều không phải mặt hàng thường thấy trên thị trường, cũng không giống như là đồng chí Giang Kiến Khang có thể gom đủ trong khoảng thời gian ngắn.
Nhà bọn họ chỉ là một quán cơm bình dân, không thể có thủ đoạn nhập hàng cao cấp như khách sạn lớn được.
Giang Kiện Khang tự chứng nhận đẳng cấp bằng cách khai đao với gân hươu, sò khô đang ngâm, bên tay trái còn đặt một miếng thịt nguội Kim Hoa chính tông mà bạn của lão gia tử đưa tới mấy năm trước.
Xem cái dạng này, đồng chí Giang Kiến Khang là muốn hạ vốn gốc rồi.
Miếng thịt nguội Kim Hoa này chính là bảo bối của ông ấy, Giang Phong nếm còn chưa được nếm.
“Cha, Cha lấy nhiều nguyên liệu nấu ăn ra như này làm gì?” Giang Phong tò mò hỏi.
“Khách hàng tự mình mang đến, chính là cái giáo sư gì của con ấy, buổi trưa hôm khai trương có tới ăn cơm, hình như, hình như họ Trần hay họ Lý ấy, tuổi cũng rất lớn.” Giang Kiến Khang nói, chỉ vào mâm bào ngư, “Đi thái bào ngư đi.”
Giang Phong đi cầm đao.
Bào ngư có bốn con, phẩm chất vô cùng tốt, cũng không biết giáo sư Trần dùng biện pháp gì mới có thể ở thành phố A lộng không phải vùng duyên hải này kiếm được bốn con bào ngư tươi roi rói này. Làm phật khiêu tường đều dùng bào ngư khô, bởi vì dùng bào ngư khô mùi hương càng nồng đậm, nhưng mà nếu khách hàng mang nguyên liệu nấu ăn đến, cải đỏ cải trắng mỗi người mỗi sở thích, đối với một người thích nhất làm nước dùng như đồng chí Giang Kiện Khang mà nói, bào ngư tươi càng hợp phong cách của ông ấy hơn.
Món Phật khiêu tường này, Giang Phong cũng chưa từng được ăn qua.
Cũng không phải bởi vì nguyên liệu nấu ăn quý báu, hiện tại đi khách sạn, mấy trăm đồng đã có thể mua được một hũ phật khiêu tường. Nhưng Giang lão gia tử đối với nguyên liệu nấu ăn yêu cầu rất cao, thịt có kích thích tố, đồ ăn có nông dược cái nào cũng coi thường, cho nên Giang gia nếu phải làm phật khiêu tường thì nhất định phải dùng nguyên liệu tốt nhất để nấu.
Ai bảo phật khiêu tường năm đó cũng là một trong những món ăn chiêu bài của Thái Phong Lâu đây, Giang lão gia tử tuyệt đối không cho phép bất hiếu tử tôn vấy bẩn món ăn sở trường năm đó của Giang gia.
18 loại nguyên liệu chính, 12 loại nguyên liệu phụ, Giang Kiến Khang kiên nhẫn theo thứ tự xử lý mỗi loại nguyên liệu, trong lúc đó bớt thời gian làm một bữa cơm trưa qua loa cho mọi người, vào lúc Giang Phong đang ở phòng học, ông ấy còn đang đợi ngâm bong bóng cá cho nở.
Giang Kiện Khang đã không phải đầu bếp chính của quán cơm quốc doanh năm đó, lấy được nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy làm một món chính đối với ông mà nói cũng là một cơ hội khó có được.
Giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu đến đầu người làm teo cả não.
Trên đường đến phòng học, Giang Phong gọi điện thoại cho Giang lão gia tử.
Lão gia tử chưa từng có thói quen ngủ trưa, dựa theo đồng hồ sinh học của ông cụ, hiện tại hẳn là thời gian ông cụ đang nấu cơm heo cho nhóm heo bảo bối.
Trà chiều lại còn thêm cơm, thật làm con người đố kỵ.
“Uy, tiểu Phong, có việc sao?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm trung khí mười phần của Giang lão gia tử.
“Ông nội, giáo sư trong trường cháu muốn thỉnh ông lại đây làm một tô canh suông Liễu Diệp Yến.” Giang Phong nói thẳng vào chủ đề.
“Không làm.” Lão gia tử cự tuyệt cũng thập phần dứt khoát.
“Giáo sư của cháu tự chuẩn bị nguyên liệu, hắn hôm nay đến trong tiệm tìm cha già của cháu làm phật khiêu tường, cũng là tự chuẩn bị nguyên liệu, cháu nhìn rồi, nguyên liệu nấu ăn cực kỳ tốt, tuyệt đối là thượng phẩm khó gặp.” nội tâm Giang Phong vẫn hy vọng có thể hoàn thành được nhiệm vụ phụ này.
Nguyên liệu đặc biệt tốt năm chữ này hiển nhiên đã đả động được Giang lão gia tử, đầu kia trầm mặc một chút, nói: “Giáo sư trường học của cháu, sao lại đặc biệt tới mời ông làm món này?”
Nếu là 30 năm trước có người tới mời Giang lão gia tử đặc biệt đi làm món ăn, ông cụ sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc khi đó ông cụ vẫn là một vị đầu bếp quốc doanh có chút danh tiếng, cũng chiêu đãi qua không ít người mộ danh mà đến. Nhưng hiện tại ông cụ đã về hưu nhiều năm như vậy, đầu bếp giỏi trên đời này nhiều như vậy, cũng không thiếu một người như ông cụ.
“Cha của giáo sư bọn cháu lúc trẻ đã từng ở Thái Phong Lâu hưởng qua món canh suông Liễu Diệp Yến mà ông cố nội làm, ông ấy muốn cho cha của ông ấy được nếm lại một lần.” Giang Phong giải thích nói.
“Cuối tuần sau ông sẽ đi thành phố A.” Lão gia tử thở dài, “70 năm, thế mà vẫn còn có người nhớ rõ Thái Phong Lâu.”