Chương 34 - Ai Mà Chẳng Phải Chết Một Lần???
Biến cố như vậy lập tức khiến cả đoàn làm phim chú ý, từng tiếng kêu sợ hãi đột ngột vang lên.
Lạc Tiểu Khê đứng gần nơi đó nhất vội vàng tiến lên ôm Âu Dương Tiểu Mật vào trong ngực, Tiểu Mật tỷ, Tiểu Mật tỷ...
Cô lắc một hồi, đối phương vẫn không có phản ứng.
Đúng lúc này, người đại diện của Âu Dương Tiểu Mật, và tổ đạo diễn đều xông đến.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao đột nhiên lại ngất xỉu?"
"Do quá mệt mỏi sao?"
"Thử ấn huyệt Nhân Trung xem, nếu thật sự không được thì lập tức đưa đến bệnh viện..."
(Huyệt Nhân Trung: là huyệt nằm ở vùng môi trên, ở chính giữa của vùng rãnh lõm nối liền sống mũi và môi)
Âu Dương Tiểu Mật chính là tiểu hoa đán mới tấn chức, nếu cô ấy xảy ra chuyện trong đoàn làm phim của bọn họ, trách nhiệm sẽ rất lớn.
Lạc Tiểu Khê dùng ngón tay cái ấn mạnh vào chỗ trên môi của Âu Dương Tiểu Mật, đáng tiếc cô ấy vẫn không có chút phản ứng gì.
Tổng đạo diễn Dương Khang lập tức nói: "Mau, lái xe đến đây, đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất.”
Phó đạo diễn Lưu Cần lập tức cầm lấy bộ đàm, bảo tài xế lái xe đến đây, Lạc Tiểu Khê cũng cùng người đại diện đỡ Âu Dương Tiểu Mật dậy, chờ tài xế vừa đến, ba người lập tức chui vào bên trong xe.
"Tiểu Mã, cậu quen thuộc với tình hình giao thông xung quanh, lập tức đưa chúng tôi đến bệnh viện gần nhất." Dương Khang nói.
Mã Chí Quân vừa nghe, lập tức liếc mắt nhìn Âu Dương Tiểu Mật đang hôn mê, sau khi đạp chân ga, liền nói: "Được rồi, nhưng mà Dương đạo, muốn lái xe đến bệnh viện phục hồi chức năng Số Một ở gần đây nhất cũng mất ít nhất là một tiếng, Mật tỷ có thể chống đỡ được không?”
Dương Khang tức giận nói: "Phủi phui cái mồm, đừng có mà nói chuyện xui xẻo, chuyên tâm lái xe của cậu đi!"
Một tiếng?
Lạc Tiểu Khê vừa nghe thế, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt của Trần Khánh.
"Dương đạo, tôi biết một phòng khám ở gần đây, lái xe đến nơi chỉ mất hơn mười phút. Chúng ta đến chỗ đó đi." Lạc Tiểu Khê nói.
Dương Khang cau mày nói: "Hôn mê không phải chuyện nhỏ, lỡ như một phòng khám nhỏ không chữa được thì biết làm sao bây giờ, vẫn nên đến bệnh viện lớn đáng tin cậy hơn.”
Lạc Tiểu Khê kiên định nói: "Dương đạo, tôi biết một vị bác sĩ rất lợi hại ở chỗ đó, tôi sẽ không lấy sinh mệnh của Tiểu Mật ra để nói đùa.”
Dương Khang nghe Lạc Tiểu Khê nói như vậy, lại liếc mắt nhìn người đại diện của Âu Dương Tiểu Mật.
Trong lòng Trương Mỹ Lệ thầm tính toán một chút.
Điều kiện y tế của phòng khám nhỏ tất nhiên là không cao, nhưng Lạc Tiểu Khê dám mở miệng bảo đảm, Trương Mỹ Lệ vẫn có vài phần tin tưởng cô ấy.
So với đi một giờ đến bệnh viện lớn, cô cũng cảm thấy thời gian càng dài, mạo hiểm càng lớn, không biết rốt cuộc tình huống bây giờ của Âu Dương Tiểu Mật ra sao, Trương Mỹ Lệ cũng có khuynh hướng muốn đến phòng khám nhỏ.
Dù sao phòng khám có nhỏ đến mấy, ít nhất cũng có mấy bác sĩ ở đó.
"Vậy cứ làm theo ý của Tiểu Khê đi, chúng ta tới phòng khám." Trương Mỹ Lệ nói.
Sau khi cô ấy lên tiếng, Tiểu Mã lập tức hỏi Tiểu Khê địa chỉ, sau đó nhanh chóng đạp chân ga, chạy hết tốc lực, đi thẳng đến Hán Y Đường.
Mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng Hán Y Đường.
Lạc Tiểu Khê và Trương Mỹ Lệ đỡ Âu Dương Tiểu Mật xuống, rồi trực tiếp xông vào Hán Y Đường, đạo diễn Dương Khang chạy tới cửa sổ đăng ký lấy số.
Chỉ chốc lát sau, ba người Lạc Tiểu Khê đã đi tới phòng khám số 5.
"Bác sĩ Trần, anh mau đến xem, lúc nãy chị tôi đang quay phim bỗng ngất xỉu."
Trần Khánh đang nhàn rỗi nhàm chán lật xem Thương Hàn Tạp Bệnh Luận, ai ngờ từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Đợi cho đến khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện là Lạc Tiểu Khê từng tới đây khám bệnh mấy ngày hôm trước. Và ngoại trừ cô ấy, còn có một gương mặt nhìn khá là quen mắt.
Cô gái điên khùng mới chạy đến đây vài tiếng trước.
Đây là chị của cô gái kia sao hả?
Trần Khánh buông cuốn sách xuống, lập tức đứng dậy tiếp nhận Âu Dương Tiểu Mật, đỡ cô ấy nằm lên chiếc giường nhỏ chuyên dùng để châm cứu bên cạnh, sau đó bình tĩnh hỏi: "Đừng khẩn trương, cô ấy hôn mê từ khi nào vậy?"
Lạc Tiểu Khê vội vàng trả lời: "Khoảng mười mấy phút trước.”
Trần Khánh gật gật đầu, bàn tay hắn đã đặt lên cổ tay của Âu Dương Tiểu Mật.
"Muốn chết, muốn chết, muốn chết, mạch máu của cô ấy bị tắc nghẽn rồi, các ngươi mau nghĩ cách đi, bằng không tất cả mọi người đều sẽ xong đời."
"Tâm hỏa, chúng ta cũng không có cách."
"Đừng có gấp, bạn của cô ấy đã tìm được bác sĩ rồi."
"Ai mà chẳng phải chết một lần, chết sớm hay chết muộn thì vẫn phải chết, lo lắng làm gì chứ?"
"Thận Thủy, lúc nào rồi mà ngươi còn đứng sau lưng nói mát?"
...
Cũng may, ngũ tạng vẫn có thể giao tiếp bình thường, nghĩa là cô gái này không xảy ra vấn đề gì lớn.