Chương 61 - Điều Thần! Lý Do Này Không Đủ Ư?
Đến tận đây, Trần Khánh học xong toàn bộ thủ pháp cửu biến trong quan châm hai mươi sáu thứ.
Đồng thời hắn dùng 4.4 y điểm để thăng cấp bốn loại thủ pháp châm thứ này đến cấp bậc hoàn mỹ.
Hành động lần này đã khiến cấp bậc châm thứ của Trần Khánh tiếp tục leo lên một bậc thang mới.
...
【 châm cứu: Châm thứ 1129/10000(Lô Hỏa Thuần Thanh), ngải cứu 29/10(nhập môn)】
(Lô Hỏa Thuần Thanh còn có nghĩa là dày công tôi luyện, tới trình độ cực kỳ thuần thục)
...
Hả?
Hình như thanh kỹ năng có biến hoá!
【 kỹ năng: Linh Thức, Đắc Khí, Điều Thần (kỹ năng bị động thức tỉnh sau khi châm thứ đạt tới Lô Hỏa Thuần Thanh, hạ châm có thể Điều Thần), Du Thứ (hoàn mỹ), Viễn Đạo Thứ (hoàn mỹ), Kinh Thứ (hoàn mỹ), Lạc Thứ (hoàn mỹ), Phân Thứ (hoàn mỹ)】
Điều Thần?
Kỹ năng bị động này có chút lợi hại nha!
Phải biết rằng, người học trung y, nhất là từng đọc cuốn《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Tố Vấn Thiên, đều biết.
"Tâm giả, là cơ quan quân chủ, thần linh do đó mà sinh ra. Phế giả, là cơ quan tương truyền, chi tiết do đó mà sinh ra. Can giả, là cơ quan tướng quân, mưu kế do đó mà sinh ra. Đảm giả, là cơ quan trung chính, quyết đoán do đó mà sinh ra. Thiên trung giả, là cơ quan thần sứ, vui sướng do đó mà sinh ra. Tỳ vị giả, là cơ quan thương khố, thưa bẩm, ngũ vị do đó mà sinh ra. Đại tràng giả, là cơ quan truyền đạo, biến hóa do đó mà sinh ra. Tiểu tràng giả, là cơ quan chứa đựng, hóa vật do đó mà sinh ra. Thận giả, là cơ quan tác cường, kỹ xảo do đó mà sinh ra. Tam tiêu giả, là cơ quan quyết độc, thủy đạo do đó mà sinh ra. Bàng quang giả, là cơ quan châu đô, nước bọt chứa ở đó, khí hóa sẽ tiết ra."
(Huyệt Thiên Trung nằm ở khoảng giữa bên dưới lồng ngực, giữa hai vú.)
"Không được để cho mười hai quan giả này mất liên lạc với nhau. Cố chủ minh thì dưới yên, lấy lẽ đó để dưỡng sinh tức thọ, một đời không đau bệnh, lấy lẽ đó để trị thiên hạ tất thái bình. Chủ bất minh thì mười hai quan nguy hiểm, sứ đạo bế tắc mà không thông, thân hình bị thương, lấy lẽ đó để dưỡng sinh sẽ gây ra đau ốm, lấy lẽ đó để trị người thiên hạ, thì đại tông nguy lớn, nhất định phải phòng bị, cảnh giác!"
(Sứ đạo: đường rãnh ở mũi và huyệt Nhân Trung)
Nội dung của hai câu này nhằm cường điệu tầm quan trọng của trái tim.
Ở rất nhiều thời điểm, hoàn cảnh, sự nghiệp, gia đình, thậm chí là cá nhân, đều sẽ bởi vì đủ loại chuyện mà sinh ra những cảm xúc khác biệt, và không cần biết loại cảm xúc ra sao, đều sẽ nảy sinh trọc khí (khí bẩn), nếu là cảm xúc tiêu cực lại càng nhiều hơn.
Tâm tàng thần, bởi vậy thứ mà cảm xúc ảnh hưởng đến trước tiên, nhất định là thần của ngươi.
Thần đã bị ảnh hưởng, công năng của trái tim cũng theo đó mà phát sinh hỗn loạn, không thể điều phối những cơ quan nội tạng khác, đây chính là "Chủ bất minh tức thập nhị cung nguy, sứ đạo bế tắc mà không thông" .
Phải biết rằng, các cơ quan nội tạng trong thân thể không thể tự quản lý phần mà mình phụ trách được, cho nên một khi trọc khí nảy sinh mà không thể bài trừ, tật bệnh cũng theo đó mà hình thành.
Rất nhiều người đều nói bách bệnh xuất phát từ trái tim, kỳ thật đây chính là giải đọc từ Hoàng Đế Nội Kinh.
(Giải đọc: quá trình tìm hiểu và lý giải)
Và nói trắng ra, Điều Thần chính là điều đình, nuôi dưỡng trái tim, khiến cho trái tim khôi phục lại công năng chỉ huy, có thể điều phối rất nhiều khí quan thực thi chức trách của chúng nó.
Khái niệm này cũng tương tự với cái gọi là đề cao khả năng miễn dịch trong y học hiện đại!
Không thể không nói, kỹ năng bị động Điều Thần này thật sự lợi hại.
Chỉ cần hắn hạ châm, chắc chắn có thể điều tiết thần của người bệnh, từ đó thông qua trái tim điều khiển ngũ tạng lục phủ trong cơ thể người bệnh phân chia, phối hợp, dần dần "Tự lành".
Có thể nói rằng, sau khi hắn sở hữu được kỹ năng này, về sau khi trị liệu dựa trên phương diện châm thứ, đã đạt đến trình độ bay vọt về chất.
Có hai kỹ năng bị động【 Đắc Khí 】 và【 Điều Thần 】này, lại phối hợp với thủ pháp châm thứ đặc thù, Trần Khánh cảm thấy bản thân chỉ còn cách cảnh giới "Châm đến bệnh trừ" một đoạn đường không quá xa xôi nữa.
...
Hôm sau, tại văn phòng dành cho bác sĩ của Hán Y Đường.
"Cái gì! ? Trần Khánh được điều đến phòng mạch số bốn tọa chẩn?"
Sáng sớm hôm ấy, sau khi Tiếu Khải biết được chuyện Trần Khánh chuẩn bị đổi phòng mạch, gã không nhịn được, lập tức tru tréo lên ngay giữa văn phòng.
"Nhỏ giọng một chút, ai không biết còn cho rằng cậu và Trần Khánh có cừu oán gì đó đấy. Không phải cậu ấy chỉ được điều chuyển phòng khám bệnh thôi sao? Ngạc nhiên đến vậy làm gì?" Vương Xuân Lam nói.
Tiếu Khải tỏ ra rất không vui: "Không đúng, hắn mới đi làm được bao lâu chứ? Dựa vào cái gì mà điều hắn đến phòng mạch số bốn? Chỉ bởi vì ba của hắn là ông chủ Hán Y Đường sao?"
Vương Xuân Lam cười nói: "Lý do này không đủ ư?"
Vẻ mặt Tiếu Khải lập tức cứng đờ, nhưng vẫn cố nói: "Rút cuộc hắn là loại bác sĩ gì chứ? Là loại bác sĩ giống đám cầu thủ trong đội tuyển quốc gia hả? Có quan hệ là lên sao?"
Vương Xuân Lam cười ha ha nói: "Thế cậu thì sao? Còn không phải bởi vì quan hệ của sư phụ cậu, cậu mới được điều đến Hán Y Đường đi làm ư? Nơi chúng ta đang sống vốn là một xã hội chú trọng nhân tình, ai cũng giống nhau thôi."
Tiếu Khải có chút không phục: "Khác chứ. Tuy tôi có dựa vào sư phụ một chút, nhưng tôi có bản lãnh thật sự, còn hắn thì sao?"
Vương Xuân Lam hé miệng nói: "Làm sao mà cậu biết Trần Khánh không có? Nên nhớ là từ nhỏ cậu ấy đã đi theo Triệu lão học tập rồi, về sau còn tới đại học học năm năm trung y nữa. Luận về thời gian học trung y, cậu ấy còn học tập lâu hơn cậu đó. Tiếu Khải ơi, đừng để một cái lá che mất ánh mắt của mình. Về sau tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, không cần thiết phải cứng nhắc như vậy, không tốt cho cậu đâu."
Vương Xuân Lam cũng chỉ lớn hơn Tiếu Khải chừng tám, chín tuổi, nhưng trên tính cách và phương diện xử thế, gã lại khéo léo, tinh tường hơn rất nhiều người.
Trần Khánh được điều đến phòng mạch số bốn, chẳng lẽ trước khi Trần Tùng hành động như vậy, ông ấy chưa từng cân nhắc tới chuyện sẽ có người nói năng lung tung mà không chịu trách nhiệm ư?
Nếu ông ấy đã cân nhắc tới mấy vấn đề này rồi, mà vẫn quyết định điều Trần Khánh đến phòng mạch số bốn, thì rõ ràng là, Trần Tùng có nắm chắc với y thuật của Trần Khánh, tuyệt đối không sợ người khác nói ra nói vào.