Chương 62 - Không Tu Y Đức, Vĩnh Viễn Không Học Được Tinh Túy!
Vương Xuân Lam đã làm việc tại Hán Y Đường này nhiều năm rồi, gã rất rõ tính cách của Trần Tùng.
Ông ấy tuyệt đối là một người nghiêm khắc với bản thân hơn rất nhiều so với nghiêm khắc với những người khác. Biết bao năm ông ấy làm ông chủ của Hán Y Đường này nhưng bao giờ làm khó bất cứ một người làm công nào.
Từng có một cô y tá, sau khi tốt nghiệp đã làm công ở Hán Y Đường được ba năm. Ngày đó, ba của cô ấy bệnh nặng được đưa đến khoa cấp cứu của bệnh viện địa phương, sau này có kết quả chẩn đoán chính xác là xuất huyết não, vô cùng có khả năng sẽ phát triển trở thành liệt nửa người
Sau khi Trần Tùng biết được tin tức này, ông ấy lập tức cùng cô y tá nọ trở về nhà cô ấy, cũng đón ba của cô ấy tới Giang Hạ này.
Cuối cùng sau khi ba của cô y tá kia được trải qua một khóa điều dưỡng trị liệu kéo dài đến nửa năm của Triệu Ninh Quân, tình trạng xuất huyết não của ông ấy đã hoàn toàn bình phục.
Sau này, cô y tá nọ quyết định hồi hương lập gia đình, Trần Tùng trả lại nhân tình bằng một ngàn đồng.
Chính vì Trần Tùng có loại chân thành từ trong xương cốt để lộ ra ngoài như thế, mới khiến những người như bọn họ, dù đi làm tới vài chục năm vẫn chưa từng chuyển ổ ra ngoài.
Và một người như thế, sẽ vì cưng chiều ưu ái con trai của mình, đến trình độ không cần quan tâm tới bất cứ điều gì khác, vẫn cố cứng rắn đẩy địa vị của Trần Khánh lên cho hắn tiếp xúc với càng nhiều người bệnh hơn ư?
Vương Xuân Lam tuyệt đối không tin!
Lại nói, cái nghề trung y này vốn không giống những nghề khác.
Muốn trở thành một vị bác sĩ trung y chân chính, mà không tu y đức thì vĩnh viễn cũng học được tới tinh túy.
Bởi vì ngay một khắc nghề trung y sinh ra kia, nó đã mang theo mong muốn và lý tưởng dùng phương pháp trị liệu giá rẻ nhất, nhanh nhất, hữu hiệu nhất chữa khỏi cho người bệnh rồi.
Có thể nói mỗi một vị đại gia trung y, đều mang trong mình một trái tim thiện lành, hành y tế thế.
Người như vậy căn bản không làm được bất cứ chuyện gì có hại cho người bệnh!
"Bác sĩ Vương, nghe ý tứ của anh, dường như anh cảm thấy Trần Khánh còn lợi hại hơn tôi sao?" Trong lời nói của Tiếu Khải thoáng hiện một chút khinh miệt.
Nói như vậy cũng không phải gã xem thường Trần Khánh, mà bởi vì thủ đoạn châm thứ vốn là tuyệt hoạt của gã, chỉ sợ trong toàn bộ Hán Y Đường này, cũng chỉ có duy nhất một mình Triệu Ninh Quân có thể lợi hại hơn gã. Còn những người khác? Ha hả, không đủ nhìn.
(Tuyệt hoạt: kỹ năng hoặc bản lĩnh đặc sắc mà bản thân sở trường nhất)
"Là lợi hại hơn tôi, được chưa?" Vương Xuân Lam bất đắc dĩ nói, tựa như đang dỗ dành một đứa nhỏ hiếu thắng.
Nói thật, gã cũng không quá hiểu vì sao Tiếu Khải vẫn luôn chướng mắt với Trần Khánh.
Giống như Trần Khánh trở nên tốt hơn, còn khó chịu hơn là giết quách gã đi vậy.
Rút cuộc, giữa hai người này có thù giết cha, hay là mối hận cướp vợ vậy?
Vương Xuân Lam không nhịn được âm thầm phun nước bọt một hồi.
Đúng lúc này, Trần Khánh đi tới văn phòng.
Sau khi hắn nhìn thấy Tiếu Khải và Vương Xuân Lam, lập tức cười cười lên tiếng chào hỏi: "Bác sĩ Vương, chào buổi sáng."
Vương Xuân Lam quay đầu lại cười nói: "A? Là Trần Khánh sao? Sao hôm nay cậu lại tới sớm như vậy?"
Trần Khánh cười nói: "Tôi vừa được điều đến phòng mạch số bốn, vừa lúc bác sĩ Sở nói buổi sáng nay anh ấy có việc, nên lâm thời nhờ tôi trực thay một ca giùm. Bác sĩ Vương, anh ăn điểm tâm không? Nếu cần cứ nói, tôi sẽ mang một phần về cho anh."
Vương Xuân Lam nói lời cảm tạ: "Cảm ơn cậu, tôi đã ăn xong rồi. Ừm lúc bình thường, phòng mạch số bốn đều sẽ tiếp chừng bảy, tám người bệnh tới khám vào buổi sáng. Đến lúc đó, nếu cậu cần hỗ trợ bất cứ lúc nào cũng có thể qua gọi tôi."
Trần Khánh gật đầu: "Cảm tạ bác sĩ Vương, giờ tôi đi ăn điểm tâm trước đã."
Vương Xuân Lam gật đầu: "Ừm cậu mau đi thôi."
Đợi cho đến khi bóng dáng Trần Khánh biến mất ở cửa văn phòng, Tiếu Khải mới nhếch mép cười nhạt: "Ra oai cái gì chứ? Còn không phải do lão cha liều mạng kéo tới."
Vương Xuân Lam nheo mắt lườm Tiếu Khải một cái.
Haizz… Có một số người, cả đời này đã được định sẵn chỉ có thành tựu bình thường mà thôi, bởi vì nếu hơi có chút bản lĩnh, khẳng định bọn họ sẽ dương dương tự đắc, sẽ xem thường người khác.
Theo cách nhìn của Vương Xuân Lam, dù hiện tại Trần Khánh không bằng Tiếu Khải, nhưng chờ thêm một đoạn thời gian nữa, Trần Khánh nhất định có thể vượt qua đối phương.
Trần Khánh không thích ăn điểm tâm quá mức phong phú.
Chỉ cần một chén mì trắng, một ly sữa đậu nành là được.
Mì là mì cán bằng tay, còn sữa đậu nành được nấu từ đậu tương mới xay.
Bà chủ cửa tiệm mà hắn thường đến tên là Trương Thúy Hồng. Từ mười mấy năm về trước, chồng của bà đã qua đời trong một lần tai nạn xe cộ. Vì nuôi nấng hai đứa nhỏ, cũng vì có thể ở gần chăm sóc cho người ba bị bệnh bại não của chồng, bà đã vay tiền mở tiệm bán đồ ăn sáng như vậy.
Nhoáng lên một cái đã mười mấy năm trôi qua, hai anh em nhà ấy cũng thi đỗ đại học, và cửa tiệm nhỏ từng chỉ đủ chỗ cho bảy, tám người đứng thẳng, hiện tại đã có thể chứa được mười mấy người cùng ăn điểm tâm trong tiệm rồi.
Bởi vì cửa tiệm nhỏ này nằm ngay đối diện Hán Y Đường, cộng thêm tay nghề làm mì của Trương Thúy Hồng cực kỳ điêu luyện, cho nên kể từ khi còn nhỏ, chỉ cần Trần Khánh được nghỉ, hắn sẽ lén lút chạy đến nơi đây ăn bữa sáng.
Vì sao lại gọi là lén lút chứ?
Bởi vì chỉ cần bị mẹ của hắn phát hiện, mẹ của hắn sẽ trào dâng nỗi niềm chua xót, thậm chí còn thẳng mặt chất vấn hắn là bữa sáng bà làm ăn ngon, hay là bữa sáng Trương a di làm ăn ngon.
Vấn đề này có lực sát thương ngang hàng với câu hỏi bạn gái và ma ma cùng rơi vào trong sông, con sẽ cứu ai.
Nhưng về sau này, Trần Khánh không lén lút chạy tới ăn điểm tâm nữa, bởi vì sau khi mẹ của hắn biết tay nghề Trương Thúy Hoa không tồi, bà đã bỏ chạy tới học nấu ăn với người ta rồi.
Trương Thúy Hoa vui vẻ nhận lời, thậm chí bà còn muốn trả tiền lương cho ma ma Trần Khánh, nhưng Đường Du Du căn bản không nhận, trải qua vài lần giằng co như vậy, cuối cùng Trương Thúy Hoa không lay chuyển được Đường Du Du, đành phải dốc hết toàn bộ vốn liếng tay nghề dạy cho Đường Du Du.