Chương 67 - Do Tôi Tự Tìm Về Sao?
Lại nói về phế, trong trung y có giảng: "Phế tàng khí, khí xá phách" [1], cho nên, khí vượng thì người quyết đoán hào phóng, làm việc quả quyết, trực tiếp, còn ngược lại, sẽ rơi vào loại người làm việc luôn sợ đầu sợ đuôi, luôn luôn do dự, không quyết.
[1] : câu này có nghĩa là một khi phổi mắc chứng khí hư, sẽ làm nghẹt mũi, không tốt cho thông khí, dẫn tới trong cơ thể thiếu hụt khí thở, suy hô hấp, mà khí sinh tinh, tinh cũng chính là phách, bởi vậy khí thiếu, đảm phách không thể sinh ra.
Lại có câu: "Thiên nuôi con người lấy ngũ khí, ngũ khí vào mũi", cho nên cái mũi là cửa ngõ để khí thể tiến vào bên trong cơ thể con người, khí trong phổi sụt giảm thì cửa ngõ làm sao mà thông thoáng được?
Tiếp nữa, phách môn, cũng chính là hậu môn như chúng ta thường nói.
Người bình thường đều cảm thấy nơi đó chính là cơ quan bài tiết những thứ bỏ đi, kì thực, tác dụng của hậu môn lại không chỉ dừng tại đó.
Trong《 Hoàng Đế Nội Kinh 》đã nói: "Phách môn cũng bị ngũ tạng sử.".
Chữ "Sử" ở nơi này là nô dịch, là tùy ý sử dụng. Nói cách khác, quá trình đóng mở của hậu môn phải dựa vào khí ở trong ngũ tạng đến điều khiển.
Một động tác đại tiện đơn giản, cũng cần tâm thần chi phối. Can khí điều hòa trôi chảy, tính tình tăng lên (hay cáu giận), phế khí lưu thông giảm xuống, sẽ đi kèm với thận khí cần cố nhiếp (là một phương pháp điều trị củng cố phần bên dưới, ví dụ như bệnh đại tràng trơn tuột dùng Đào Hoa Thang, hay phụ nữ mắc chứng băng lậu dùng Giao Ngả Thang....)
Trái lại, quy trình đóng mở của phách môn bình thường hay không, cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến khí cơ trong tạng phủ lên xuống.
Cho nên mới có cách nói: "Phách môn không giữ được, tức khí giảm xuống mà thần mất đi, nhưng cố tình là ngũ tạng lại phải dựa vào quy trình đóng mở này, bởi vậy thứ bài tiết ra ngoài không chỉ có cặn bã".
Hiện tại rất nhiều người đều dạy cách nâng hậu môn lên, chính là dùng phương thức làm phần cơ bắp vốn mềm mại, thả lỏng ở phần mông trở nên săn chắc để tập thể hình.
Nguyên lý của chuyện này chính là giữ chắc lấy khí cơ, không cho khí trong ngũ tạng tùy ý tiết ra ngoài.
Trong mảng dưỡng sinh của trung y, loại hành động này gọi là làm "Toát cốc đạo" (nói thô một chút, chính là tập co rút hậu môn, ngày Toát cốc đạo một trăm lần, vừa chữa được bệnh, tiêu tật xấu lại thêm tuổi thọ…)
Phiền Chí Siêu này mắc chứng cả khí lẫn huyết đều hư, bình thường cũng bởi vì nguyên nhân thân thể, khiến cho thói quen sinh hoạt của bản thân ông ấy không có chút quy luật nào.
Ví dụ như vấn đề đại tiện. -
Cho nên, đây là một vòng tuần hoàn.
Cảm xúc làm cho thân thể Phiền Chí Siêu xuất hiện vấn đề, vấn đề ở thân thể lại cải biến thói quen sinh hoạt của ông ấy, thói quen sinh hoạt không tốt lại tiếp tục thúc đẩy cái vòng tuần hoàn này, dần dà lâu ngày, đã trở thành bệnh trạng cực kỳ phức tạp.
Sau khi Trần Khánh chẩn đoán bệnh xong, trong lòng đã có phương án trị liệu, chỉ là hắn cũng không dám khẳng định trăm phần trăm, phương án trị liệu này có thể mang đến tác dụng hay không.
Cũng không biết sau khi châm thứ đạt đến cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh, kỹ năng bị động 【 Điều Thần 】được khen thưởng trong giao diện thuộc tính kia có thể phát huy công dụng hay không?
Phiền Chí Siêu ngồi phía đối diện nhìn thấy Trần Khánh cau mày, trong lòng lại cho rằng Trần Khánh bắt mạch nhưng không nhìn ra tình huống của bản thân, ông ấy lập tức mở miệng an ủi: "Kỳ thật trước khi tôi đến Hán Y Đường này, đã từng đi rất nhiều bệnh viện lớn thăm khám rồi. Những bệnh viện lớn nọ đều cho tôi làm một lần kiểm tra toàn thân, nhưng làm xong, có kết quả vẫn không thể tìm ra rút cuộc trong cơ thể tôi đang có vấn đề gì. Không ít bác sĩ đều cho rằng tôi không có bệnh, sở dĩ có đôi khi trong người không thoải mái, không ngủ được, là bởi vì áp lực quá lớn, làm cho tinh thần rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện đủ loại tật xấu như vậy."
"Về sau này, tôi có thông qua bạn bè giới thiệu mới tìm đến Hán Y Đường, gặp được bác sĩ Sở. Ban đầu, anh ấy cũng khám tới nửa ngày, còn hỏi tôi một đống lớn vấn đề, mới miễn cưỡng tìm hiểu ra tình trạng cơ thể của tôi, tiếp đó kê cho tôi mấy vị dược liệu, sau khi uống vào, đúng là có hiệu quả hơn dùng thuốc ngủ hay thuốc kháng viêm. Nhưng chỉ được một đoạn thời gian, cái loại cảm giác không thoải mái này lại tới nữa. Bác sĩ Trần, theo tôi phỏng đoán, loại bệnh này của tôi, đúng là các bác sĩ bình thường không tìm được cách chữa đâu, ách... Cái kia, không phải ý tôi muốn nói là y thuật của cậu không được đâu, chủ yếu là vấn đề bản thân tôi thôi."
Tâm thần của Trần Khánh đã trở về vị trí cũ, sau khi hắn nghe xong lời giải thích của Phiền Chí Siêu, tự nhiên cũng hiểu được ý tứ mà ông ấy muốn biểu đạt, bởi vậy lập tức cười nói: "Đại thúc à, có phải nhiều năm gần đây, cứ tới buổi tối, chú đều trằn trọc, không sao ngủ được, chỉ cần đầu tựa vào gối, sẽ không tự chủ được mà nghĩ vài chuyện gì đó hay không?" ? ? ?
Phiền Chí Siêu thoáng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Khánh.
Bác sĩ trẻ tuổi này có bản lĩnh nha!
Hắn chỉ bắt mạch một cái lại biết được ông ấy thường xuyên mất ngủ!
Phiền Chí Siêu lập tức cười khổ nói: "Đúng vậy, con người bước vào độ tuổi trung niên ấy mà, áp lực quá lớn. Con cái đúng vào độ tuổi học hành, cần nhiều tiền nhất, trong khi hiện tại kinh tế lại không được tốt lắm, tôi còn phải lo lắn không biết mình có bị công ty cắt giảm biên chế hay không… Haizzz, sao có thể ngủ ngon được?"
Trần Khánh rút tay về, nói: "Áp lực chỉ là một phương diện, quan trọng nhất vẫn là bản thân chú. Có bao giờ chú nghĩ rằng, xung quanh mình có quá nhiều phiền toái như vậy, đều do bản thân tự tìm về hay không?"
Phiền Chí Siêu nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn Trần Khánh: "Do tôi tự tìm về sao?"
Trần Khánh cười nói: "Có câu nói rất hay, trên đời vốn chẳng có chuyện gì cả, mọi lo sợ đều là viển vông. Ở rất nhiều thời điểm, chúng ta cho rằng tình huống trước mắt cực kỳ khủng khiếp, nhưng chuyện ở trong quá khứ đã trôi qua rồi, nếu vẫn một mực nghẹn mãi trong lòng, thì ngoại trừ nghẹn khiến bản thân sinh bệnh, gần như không có một chút chỗ tốt nào khác."