Hệ Thống Trung Y

Chương 7 - Hóa Ra Là Chịu Đói Làm Nên!

Chương 7 - Hóa Ra Là Chịu Đói Làm Nên!


Tại phòng mạch số năm của Hán Y Đường
Vương Vũ vừa đi không lâu, lại có một tiểu tỷ tỷ đeo khẩu trang đi tới phòng khám của Trần Khánh.
Tiểu tỷ tỷ này vừa bước vào phòng, rõ ràng có chút sửng sốt, hiển nhiên cô ấy không ngờ bác sĩ trung y xem bệnh lại trẻ tuổi như vậy.
Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng gương mặt này lại mang tới cho người ta một loại cảm giác không chuyên nghiệp cho lắm.
Không có cảm giác an toàn bằng những lão gia gia tóc hoa râm kia.
"Mời ngồi." Trần Khánh đưa tay ra hiệu, rồi cười nói.
Dáng người tiểu tỷ tỷ này rất nổi bật, tư thế ngồi xuống cũng cực kỳ lịch sự, nhìn qua là biết người này có luyện tập vũ đạo rồi.
"Cô thấy không thoải mái ở chỗ nào?" Trần Khánh đợi cho tiểu tỷ tỷ ngồi xuống, mới mở miệng hỏi.
Lạc Tiểu Khê nhìn gương mặt trẻ măng của Trần Khánh, cảm thấy có chút khó mở lời, hàm răng nghiến chặt, một lát sau, ngay lúc cô ấy đang chuẩn bị nói gì, bỗng nhiên Trần Khánh mỉm cười tiếp tục nói: "Không sao, nếu khó nói thì thôi, cô lại đây, đưa tay ra để tôi bắt mạch."
Hả?
Lạc Tiểu Khê thấy vậy, cũng không có ý nói tiếp nữa, cô tỏ ra rất phối hợp, đưa tay cho Trần Khánh bắt mạch.
Khi ngón tay Trần Khánh chạm vào cổ tay Lạc Tiểu Khê, âm thanh quen thuộc kia lại vang lên trong đầu hắn.
"Đói quá, sao lại không có gì ăn vậy? Người anh em tôi đã đói đến mức không còn tri giác nữa rồi."
"Ta nói này, hai ngươi có chuyện gì vậy? Mau khuyên nhủ cô ta đi. Ngày nào cũng nhịn ăn, ngày nào cũng bài ca tuyệt thực, buổi tối còn liều mạng tập luyện, không để cho ta ăn cơm thì thôi, buổi tối còn muốn ta liều mạng tập luyện theo, chọc ta tức thì ai cũng đừng hòng sống nữa."
"Cô ta còn oán giận bản thân bị nám rụng tóc kia kìa? Cô ta có biết đâu, tại vì hàng ngày ta chẳng có tí dinh dưỡng nào, làm sao mà dưỡng da cho cô ta được? Nếu không phải có thận thủy hàng ngày cung cấp cho chúng ta, chỉ sợ cô ta đã sớm không chống đỡ được nữa rồi."
"Thận thủy, đừng ngủ nữa, tìm thời điểm làm cô ta lên cơn đau nhức đi, dạy cho cô ta một bài học."
"Cần gì phải làm vậy chứ? Cô ta nguyện ý tiêu hao sinh mệnh của bản thân để đổi lấy vẻ ngoài xinh đẹp, chút đau đớn ấy làm sao mà ngăn cản được, cứ tùy cô ta đi ..."
"Ngươi..."
Giọng nói của Trần Khánh đúng lúc xuất hiện: "Chào các ngươi!"
"Ai vậy?” Tâm hoả phản ứng lớn nhất.
"Không cần để ý xem ta là ai, các ngươi chỉ cần biết rằng, ta đến để giúp các ngươi là được." Trần Khánh nói.
"Giúp chúng ta? Ngươi giúp kiểu gì?" Tâm hoả nói.
"Không phải các ngươi vừa nói hàng ngày cô ta đều tuyệt thực sao? Ta có thể làm cho, mỗi ngày cô ta đều ăn cơm đúng bữa." Trần Khánh nói.
Tâm can tỳ phế nghe thấy vậy, đều tỏ ra vô cùng vui vẻ.
"Ngươi nói lời phải giữ lời nha." Tỳ thổ ủy khuất giống như một người vợ nhỏ, sợ Trần Khánh đang lừa gạt nó.
Suýt chút nữa Trần Khánh đã không nhịn được phải bật cười, hắn còn phải đi lừa một cái cơ quan à?
"Nhưng trước tiên, ta muốn hỏi các ngươi vài vấn đề, không ngại trả lời chứ?" Trần Khánh nói.
"Ngươi hỏi đi, cứ tự nhiên." Tỳ thổ nói.
"Cô ta bắt đầu nhịn ăn cơm từ khi nào?" Trần Khánh hỏi.
"Cũng không phải là không ăn cơm, nhưng ăn cực kì ít, hơn nữa toàn là mấy món chúng ta không thích ăn thôi. Buổi sáng, cô ta sẽ ăn một chén yến mạch, uống một cốc cà phê, giữa trưa chỉ ăn rau dưa hoa quả, cơm thì không ăn một miếng nào, tới buổi chiều chỉ ăn một quả táo, sau đó là buổi tối nhịn ăn luôn, còn nói cái gì mà phải thực hiện nguyên tắc ẩm thức 8-16 giờ, tức là chỉ ăn cơm giới hạn trong vòng tám tiếng thôi, còn mười sáu tiếng sau thì nhịn. Rõ ràng đã đói muốn chết, nhưng nhất quyết không chịu ăn, khiến mỗi ngày ta đều không thể làm việc được, bây giờ tốc độ tiêu hóa thức ăn đều trở nên chậm chạp… Cái quái gì vậy chứ?" Tỳ thổ oán trách nói.
Thì ra là vậy, hèn chi dáng người cô ấy đẹp như vậy.
Hóa ra là chịu đói làm nên.
Trần Khánh biết trên internet có rất nhiều phương pháp rèn luyện thân thể, cái gì mà tập thể hình thì ba phần dựa vào tập luyện, bảy phần dựa vào ăn uống, chỉ cần ăn đúng lịch trình, không cần tập luyện cũng có thể gầy.
Nói vậy cũng không sai, nhưng phương pháp lại không đúng.
Với tư cách là một bác sĩ trung y, ở thời điểm Trần Khánh nhìn thấy những người quay video kia thề thốt đủ điều để quy định thực đơn hàng ngày cho người ta, hắn cảm thấy thật tức cười.
Bọn họ để cho một người bình thường ăn đồ lạnh lại không dễ tiêu hóa cả ngày, thật ra thứ đồ ăn đã qua chế biến mà bọn họ gọi là thức ăn "lành mạnh" kia, mới chính là mưu tài hại mệnh (cướp bóc tiền bạc, hại tính mạng người).
Ví dụ như uống cà phê vào buổi sáng vậy. Cà phê vị chua, vị chua khắc thổ, mà tỳ vị di tạng (lá lách, dạ dày và tuyến tụy) đều thuộc thổ. Hơn nữa, vị đậm sẽ gây bệnh về máu, vị nhạt lại trực tiếp tham gia vào phạm vi hoạt động của khí. Cà phê vị nặng, uống nó vào vừa có thể mắc bệnh về máu, vừa trực tiếp ảnh hưởng tới tỳ vị và di tạng.
Cho nên, thỉnh thoảng uống một ít thì không sao, nhưng coi như nước uống hàng ngày thì tỳ vị không gặp vấn đề mới là lạ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất