Hiệu Hoa Đích Tu Tiên Cường Giả (Dịch)

Chương 18 - Thi thử.

Chương 18 - Thi thử.

Hai người ở trong phòng học ăn đến khí thế ngất trời, giáo viên tiếng Anh lại làm như không nhìn thấy vậy.
Ngô Ba đã nói, chỉ cần không phải là bài học của Hàn Hương Ngưng, hắn có thể tùy tiện phóng túng.
Sau khi tan học, Vương Tĩnh Thần đi về phía Dương Thiên.
Cô gái yểu điệu đứng trước mặt hắn, hai tay chắp sau lưng, da trắng nõn nà, mắt như tô sơn, có vóc người đẹp, cánh tay ngọc mềm mại như ngó sen tuyết, đùi ngọc thon dài, đôi chân nhỏ thon gọn, phối hợp với ngọc cốt băng cơ mềm mại, duyên dáng yêu kiều.
Khi nhìn thấy Vương Tĩnh Thần đến bên cạnh chỗ ngồi của Dương Thiên, lúc này, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn tới đây.
Dương Thiên nghi ngờ hỏi: "Bạn học Vương Tĩnh Thần, có chuyện gì sao?"
Vương Tĩnh Thần nhìn Dương Thiên cười cười nói: "Dương Thiên, giữa trưa có rảnh không? Ta muốn mời ngươi ăn cơm."
"Ông trời ơi! Ta đã nghe được cái gì?"
Trong phòng học, có người điên cuồng túm tóc kinh hô: "Hoa khôi thế mà lại muốn ăn cơm cùng tên vô dụng kia?"
Còn có một người gầy nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dương Thiên: "Cái tên rác rưởi kia có tài đức gì, nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng ta làm sao có thể mời người khác ăn cơm."
"Trời ạ, ta thất tình rồi." Một người không ngừng đầu đụng tường.
Dương Thiên một mặt im lặng, xem ra động tác lơ đãng của hoa khôi trường học này, mình đã trở thành công địch của cả lớp số một này luôn rồi.
Nhìn nữ hài này cũng có phần xinh đẹp, nói thật, nàng quả thực có mị lực kia.
Nhưng ngay cả như vậy, Dương Thiên vẫn lắc đầu.
Vương Tĩnh Thần có chút thẹn thùng hỏi: "Vì sao a, ta chỉ là muốn cảm tạ ngươi ngày hôm qua đã giúp ta."
Dương Thiên chỉ Ngô Ba đang ngốc trệ nói: "Ta đã đáp ứng hắn, giữa trưa phải cùng hắn ăn cơm, làm người không thể nói không giữ lời."
Giáo Hoa thở nhẹ một hơi, xem ra đối phương cũng không phải là không muốn để ý đến nàng.
Ngô Ba bên cạnh nghe được lời nói của Dương Thiên, càng thêm choáng váng, tiểu tử này từ chối hoa khôi muốn cùng ăn cơm với hắn?
Nếu không phải chân ái, Ngô Ba cũng không tin tình yêu.
Toàn bộ ánh mắt của tất cả nam đồng bào của lớp sớm đã hội tụ trên người Dương Thiên và Vương Tĩnh Thần, nghe được Dương Thiên từ chối, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm a.
Đây chính là hoa khôi duy nhất trong nhất trung trong ba khóa liên tiếp, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói tới lời đồn gì về tình cảm của nàng, bây giờ rốt cuộc cũng truyền ra manh mối, nàng muốn mời một nam sinh ăn cơm, mà nam sinh kia lại từ chối!
Tất cả mọi người đều điên rồi, hận không thể đá Dương Thiên sang một bên, tự mình thay thế vị trí của hắn.
Vương Tĩnh Thần nhìn về phía Ngô Ba, nhỏ giọng hỏi: "Cái kia, bạn học Ngô Ba, buổi trưa ăn cơm có thể tiện thể dẫn ta đi chung không?"
Trời ạ!
Ngô Ba chưa bao giờ cảm giác hạnh phúc tới đột ngột như thế, hắn hưng phấn nói: "Được, đương nhiên không có vấn đề, cầu còn không được, cầu còn không được a."
Thần sắc hắn kích động nhìn Dương Thiên một chút.
Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn ánh mắt ghen tỵ của người khác, Ngô Ba hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên mà không biết.
Ngô Ba hưng phấn cao giọng nói: "Các ngươi trò chuyện trước đi, ta hiện tại đi giám sát xem căn tin hôm nay có những món gì. Vừa lúc hôm nay trời trong nắng ấm, ta nhất định phải để cho bọn họ thêm đồ ăn."
Nói xong, chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Dương Thiên im lặng, tên mập mạp này có một người cha làm hiệu trưởng là tốt như vậy, còn có thể quản được phòng ăn luôn.
Hơn nữa quan trọng nhất là cái gì? Còn có một tiết học chưa lên, gia hỏa này trực tiếp đi luôn rồi.
Giáo Hoa đi rồi, một thiếu niên mặt mày tuấn lãng ăn mặc bất phàm đi tới.
Thần sắc hắn kiêu căng, ngồi đối diện Dương Thiên, hạ thấp thanh âm nói: "Dương Thiên đúng không, ta khuyên ngươi cách xa Vương mỹ nữ một chút."
Dương Thiên nghiền ngẫm nhìn hắn cười, không nói gì.
Ba trăm năm tu hành, đã sớm xem nhẹ tất cả, đối phương kêu gào ở trong mắt hắn căn bản chính là một trò cười.
Mà Dương Thiên im lặng, thì bị mọi người cho rằng là biểu hiện nhu nhược!
"Đến rồi đến rồi, Khương Thần rốt cuộc nhịn không được muốn ra tay rồi."
Mấy người trong lớp đều hưng phấn hẳn lên.
"Ta đã nói Khương Thần là hộ hoa sứ giả trung thành nhất của hoa khôi trường, hắn không thể bỏ mặc cái tên Dương Thiên kia vênh váo như vậy được!"
Tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong, Khương Thần gia thế tốt, thành tích tốt, bề ngoài tốt, là giáo thảo có tiếng, từng có tiếng đồn đãi là xứng đôi nhất với Vương Tĩnh Thần.
Vương Tĩnh Thần thấy cảnh này, đi đến bên người Dương Thiên, bảo vệ hắn ở sau lưng, hướng về phía Khương Thần khẽ kêu: "Khương Thần, ngươi muốn làm gì?"
Khương Thần cười cười nói: "Ta muốn làm bằng hữu với Dương Thiên, Tĩnh Thần, chẳng lẽ điểm ấy ngươi cũng muốn quản?"
Khuôn mặt Vương Tĩnh Thần đỏ lên nói: "Ta chính là muốn quản, còn có, phiền toái ngươi về sau xưng hô tên ta đầy đủ, quan hệ của chúng ta còn chưa thân cận đến loại tình trạng này."
Dương Thiên nhìn bóng lưng Vương Tĩnh Thần có chút xuất thần, một màn rất quen thuộc.
Ở kiếp trước, Dương Tuyết, tỷ tỷ của hắn cũng bảo vệ hắn như vậy, bảo vệ hắn ở phía sau, không để hắn bị tổn thương!
Khương Thần bị Vương Tĩnh Thần khiển trách một phen, sắc mặt hắn âm trầm, không dám nổi giận với Vương Tĩnh Thần, liền phát tiết lửa giận lên trên người Dương Thiên.
"Đồ vô dụng, dám đi ra đối mặt cũng không có dũng khí sao? Loại người như ngươi chính là kẻ nhu nhược triệt triệt để để nhất."
"Ngươi......"
Vương Tĩnh Thần dậm chân đang muốn lý luận, Dương Thiên đưa tay bắt lấy cánh tay ngọc của nàng.
"Ngươi lui sang một bên, để cho ta đến xử lý đi."
Dương Thiên ánh mắt lạnh lùng, nhìn Khương Thần nói: "Ta tha cho ngươi, nhưng chính ngươi không buông tha cho chính mình, ngươi bảo ta phải làm sao?"
Bước chân hắn khẽ động, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người đã xuất hiện trước mặt Khương Thần, vươn tay, bóp chặt cổ Khương Thần nhấc hắn lên.
Trời ạ! Mọi người kinh hô, ánh mắt nhìn Dương Thiên cũng thay đổi, từ khi nào tên phế vật này lại có chiến lực như vậy.
Khương Thần ít nhất cũng phải hơn trăm cân, nói đến là nhấc bổng lên, xem ra cũng không khó khăn gì.
Sắc mặt Khương Thần hiện lên màu đỏ tía, hắn gian nan mở miệng nói: " Dã nhân chỉ biết vận dụng vũ lực, nơi này là lớp số một của năm ba, quy củ là dùng trí lực."
Dương Thiên cười: "Dựa vào vũ lực của ta đã có thể trấn áp ngươi, tại sao còn phải dùng trí lực?"
Sắc mặt Khương Thần tái xanh, đến cả hô hấp cũng khó khăn, mắt trợn trắng, sắp không còn hô hấp.
Có vài người nhát gan thấy cảnh này sợ tới mức thiếu chút nữa co quắp ngồi dưới đất, nhìn Khương Thần gào thét càng ngày càng nhỏ giọng, Vương Tĩnh Thần cũng có chút sợ hãi, nàng dùng bàn tay ngọc kéo Dương Thiên nói: "Dương Thiên, ngươi mau buông hắn ra, nếu không buông ra sẽ chết người đó."
Dương Thiên gật đầu, ném đối phương xuống đất.
Khương Thần ho khan mãnh liệt, nước mắt cũng chảy xuống. Hắn ta thở một hồi lâu, lúc này mới khôi phục bình thường.
Vừa rồi hắn đã thực sự đi một vòng bên bờ vực tử vong, nếu đối phương hơi dùng sức, hắn nhất định không sống được.
Nhìn bóng dáng đạm mạc của Dương Thiên, Khương Thần phẫn nộ nắm chặt nắm đấm. Ở cái tuổi này, chính là thời điểm không sợ trời không sợ đất. Tuy rằng gặp thoáng qua tử vong, nhưng chỉ cần không chết hắn sẽ không khuất phục.
"Dương Thiên, ngươi có dám đấu trí lực với ta một trận không?" Hắn rống giận.
Dương Thiên khẽ nâng mí mắt, khinh thường nói: "Vẫn là câu nói kia, ta vô lực có thể trấn áp ngươi, tại sao phải so trí lực với ngươi?"
"Ngươi..." Khương Thần gần như tức đến hộc máu.
Trong mắt hắn cơ hồ bốc lên hỏa diễm, nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng trào phúng: "Ngươi không dám sao?"
"Tùy ngươi nói thế nào!" Dương Thiên ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, điều này làm cho Khương Thần không còn chỗ thở, thiếu chút nữa nghẹn phát điên.
Khương Thần phẫn nộ quát: "Dương Thiên à, là một nam nhân thì đồng ý tỷ thí với ta một lần, thua rồi thì vĩnh viễn rời khỏi lớp số một này ah."
"Ngươi muốn rời đi như vậy sao?" Dương Thiên mở con ngươi đen kịt ra.
Khương Thần lãnh đạm nói: "Chỉ cần ngươi đánh bại ta, ta sẽ rời đi không một câu oán hận"
"Tốt lắm!"
Dương Thiên đứng lên, nói: "Tỷ thí như thế nào? Bắt đầu đi."
Khương Thần lấy ra một bài thi từ trong túi đeo lưng, nói: "Trong này toàn đề số học, tổng cộng có năm trăm đề, trong vòng một giờ phải làm xong toàn bộ, nếu không coi như là đào thải, kẻ dành được chiến thắng là người có xác suất chính xác cao nhất, người thất bại sẽ rời đi."
Mọi người nghe vậy đều kinh hô lên, đây chính là đề số học a, hơn nữa là những năm trăm đề, ngắn ngủi một giờ giải xong căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Mặc dù Khương Thần học môn số học cũng không tệ, cầm qua quán quân toàn tỉnh, nhưng mà đối với hắn mà nói, vẫn là khiêu chiến cực lớn.
Dương Thiên thấy phương pháp tỷ thí lập tức nở nụ cười, lớp số một này không hổ là lớp của học Bá, lớp người khác phát sinh xung đột đều là dùng nắm đấm để giải quyết, mà nơi này thì là tỷ thí làm bài thi, dùng trí lực giải quyết.
Hắn nhẹ gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề.
Mà Vương Tĩnh Thần khá lo lắng, hẳn là biết thực lực của Khương Thần, nàng muốn ngăn cản, lại bị Dương Thiên đưa tay ngăn cản.
Dương Thiên mỉm cười cho nàng tự tin.
Trong nụ cười bao hàm rất nhiều, Vương Tĩnh Thần không biết làm sao, chỉ cần thấy thiếu niên mỉm cười, liền cảm giác tâm an không hiểu, tựa hồ cảm giác bất cứ chuyện gì cũng không làm khó được hắn.
Chỗ ngồi của hai người cách rất xa, khi mọi người truyền đạt mệnh lệnh, hai người đã hành động.
Khương Thần quả thực có chút bản lĩnh, căn bản không cần bản nháp, viết trên bài thi rất lưu loát.
Mà bên Dương Thiên, hắn lại không có ý định viết, chỉ lật qua lật lại bài thi, nghiêm túc xem.
"Ha ha ha, phế vật lớp 6 chính là phế vật, ta thấy hắn không biết làm một đề nào hết."
"Ừm, ngươi xem, hắn choáng váng, không biết bắt đầu hạ thủ từ nơi nào."
"Ha ha, loại rác rưởi này thì cút ra ngoài đi, lớp chúng ta không thể thu loại phế vật này ah."
Động tĩnh lớp số một huyên náo rất lớn, ngay cả Tô Thi Nhu ngoại trừ thành tích chuyện gì cũng không để ở trong lòng, học bá của lớp này cũng nhịn không được phải ghé mắt.
Nàng hiểu rõ thực lực của Khương Thần, cũng tò mò về chiến lực chân chính của Dương Thiên.
Người có thể viết ra luận chứng về suy đoán của Goldbach, tuyệt đối không chỉ có vẻ bề ngoài đơn giản như vậy.
Mặc dù trong mắt Tô Thi Nhu, đối phương không thể nào đưa ra luận chứng chính xác.
Thời gian đã qua một nửa, Khương Thần cũng viết một nửa bài làm của hắn, quay đầu nhìn về phía Dương Thiên, phát hiện đối phương mới bắt đầu cầm bút.
Hắn lập tức cười lạnh, ván này hắn thắng chắc, ngắn ngủi nửa giờ, năm trăm đề số học, coi như là lão sư ở chỗ này cũng không có khả năng hoàn thành.
Khương Thần vẫn đang hết sức chuyên chú tiếp tục viết, mà sau khi Dương Thiên bắt đầu viết, dường như đã thay đổi thành người khác, ngòi bút viết viết vẽ vẽ trên bài thi gần như xuất hiện tàn ảnh.
Từng đáp án với số hiệu quả đều được viết trên bài thi, không có bất kỳ trình tự nào, không có bất kỳ tính toán nào, không hề dừng lại...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất