Hiệu Hoa Đích Tu Tiên Cường Giả (Dịch)

Chương 25 - Nắm chắc sáu phần.

Chương 25 - Nắm chắc sáu phần.

Cuối cùng Dương Thiên hoàn toàn bị Hoa Yên Nhu coi là tiểu lưu manh, đừng nói ăn cơm, tiền đi xe về cũng không cho hắn, chỉ đạp hắn mấy cước rồi đuổi đi.
Bất đắc dĩ, Dương Thiên chỉ có bỏ ra một đồng tiền, ngồi lên xe buýt.
Hắn ngồi ở vị trí cửa sổ xe, hưởng thụ gió nhẹ thổi vào mặt.
Lúc tới trạm thứ hai, có một bà lão hòa ái hiền lành đi lên.
Tóc nàng ta phủ đầy tơ bạc, tinh thần sung mãn, thực tế đã vô cùng uể oải, khí huyết hai bên đã cạn, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười hiền lành.
Ngay sau đó, một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi đi lên, vây quanh cánh tay lão nhân.
Nàng mặc váy màu xanh lam, mái tóc đen nhánh như thác nước buông xuống khoác lên vai, gương mặt tinh xảo trắng nõn, đôi mắt sáng ngời như ngôi sao, đôi môi mỏng manh mềm mại như cánh hoa hồng.
Giờ phút này trong xe đã ngồi đầy, có tiểu cô nương thiện lương nhắc tới đồ muốn nhường chỗ cho lão nãi nãi, lại bị bà cự tuyệt.
Dương Thiên kinh ngạc nhìn nàng một cái, có thể nhìn ra được, thân thể của đối phương hình như cũng không tốt, còn có chút bệnh tình trên người, vì sao còn từ chối nhường chỗ ngồi?
Sau đó, chờ hắn thấy tiểu cô nương mang theo vật nặng, lúc này mới hiểu được dụng ý của lão nãi nãi.
Vị này dường như thật sự là một vị lão nhân hiền lành đáng kính.
Dương Thiên thầm gật đầu, nhìn bà lão đã có vẻ mệt mỏi mở miệng nói: "Lão nhân gia, người ngồi chỗ của ta đi, trạm tiếp theo ta xuống xe đây."
Lão nãi nãi cười gật đầu nói: "Tiểu tử, đa tạ ngươi."
Dương Thiên đứng dậy, lão nãi nãi vẫn chưa có động tác gì, chỉ thấy bên cạnh hắn có một mái tóc nhuộm thành màu vàng, trực tiếp đặt mông ngồi lên.
Dương Thiên cau mày, lạnh nhạt nói: "Tránh ra."
Tiểu Hoàng Hoàng này không để ý chút nào, lấy tai nghe mang lên tai nghe, híp mắt nghe hát.
"Sao người này không có tố chất như vậy, tiểu tử này lại nhường chỗ cho lão nhân gia ngồi, hắn làm sao ngồi được."
Mọi người trong xe tức giận không thôi.
"Đây là người khác nhường chỗ cho bà nội ta, sao ngươi có thể cướp?" Cô gái mặc váy màu xanh tức giận không thôi.
Nhưng Tiểu Hoàng mao vẫn không hề bị lay động, nữ hài đang muốn động thủ, Dương Thiên lại đưa tay ngăn nàng lại nói: "Loại người này cứ giao cho ta xử trí đi."
Nói xong, hắn vươn một tay ra trực tiếp bóp lấy cổ tiểu Hoàng Mao, nhấc hắn lên.
Tiểu Hoàng Mao hít thở không thông, sắc mặt biến thành xanh mét, nó không ngừng giãy dụa để Dương Thiên buông tay.
"Thả ta ra, ngươi thả ta ra, nơi này là chỗ công cộng, ta ngồi xuống có gì không đúng sao?" Tiểu Hoàng phẫn nộ rống lên.
Dương Thiên cười ha hả nói: "Đúng vậy, nơi này là chỗ công cộng, ta đánh ngươi có gì không đúng sao?"
"Ngươi, các ngươi......"
Tiểu Hoàng mao nhất thời á khẩu không trả lời được.
Lúc này, lão nãi nãi lo lắng nói: "Tiểu tử, mau buông tay đi, ngươi đừng làm người bị thương."
Lần này Dương Thiên mới gật đầu nói: "Cút, lần sau để ta gặp phải tình huống như vậy, ngươi sẽ không may mắn như vậy."
"Đúng đúng, được, ta cút!"
Tiểu Hoàng mao thấy tất cả mọi người không có ý giúp hắn, không khỏi sợ tới mức không dám thở mạnh một cái, cụp đuôi chật vật chạy trốn tới đằng sau xe buýt.
Sau khi bà cụ ngồi xuống, cười nói với Dương Thiên: "Tiểu tử, cám ơn ngươi."
Dương Thiên khoát tay áo, nói: "Không có việc gì."
Bà cụ đánh giá Dương Thiên từ trên xuống dưới một cái rồi bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử, chắc là ngươi không phải xuống xe ở trạm kế tiếp đấy chứ?"
Dương Thiên nghi hoặc hỏi: "Lão nhân gia, ngài làm sao mà biết được?"
Bà cụ cười ha hả nói: "Đồ mặc trên người của cháu hình như là trang phục học sinh, mà trạm tiếp theo là nơi rất hoang vắng, không phải là khu dân cư, cũng không phải là trường học, cho nên ta kết luận cháu không phải là sắp xuống xe."
Dương Thiên sờ sờ mũi, ha ha cười hai tiếng.
Hắn không ngờ vị lão nhân gia này lại thông minh như vậy.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Dương Thiên, lão nãi nãi cười ha hả nói: "Tiểu tử, ta tuy rằng già rồi, nhưng mà người lại không hồ đồ. Bất quá, vẫn cám ơn ngươi, dù sao thân thể này của ta đẫ kông được như thanh niên các ngươi nữa."
Dương Thiên mỉm cười mở miệng: "Thân thể của người vẫn cường tráng như vậy, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
Lão nãi nãi cười rất vui vẻ, sau đó rất vui vẻ giới thiệu cô gái xinh đẹp mặc váy màu xanh kia cho Dương Thiên.
"Ha ha, đây là cháu gái của ta, tên là Tần Huyên, lớn hơn ngươi ba tuổi, đang học đại học, các cô hẳn là sẽ trao đổi rất vui vẻ."
Nói xong chỉ chỉ cô gái váy lam kia.
Dương Thiên nhìn nàng một cái, phát hiện thần sắc đối phương hơi có vẻ cao ngạo, trong con ngươi có chút kháng cự.
Dương Thiên không rõ ràng cho lắm, sau đó chỉ nghe Tần Ngọc giảm thấp thanh âm nói: "Tiểu tử, đừng cho rằng ta không biết suy nghĩ của ngươi, nhất định là ngươi nhìn thấy ta xinh đẹp, mới nhường chỗ cho bà nội ta, chính là vì có thể thông qua bà nội ta tiếp cận ta.
Nàng cắn chặt hàm răng, hừ nói: "Ngươi hãy bỏ ý định này đi, ta không thể nào coi trọng loại người như ngươi."
Dương Thiên một mặt im lặng, tình huống gì? Hắn chỉ là có lòng tốt mà thôi.
Hơn nữa tiểu ny tử này cảm thấy cũng quá tốt đi, kiếp trước Dương Thiên là Phá Thiên Tiên Đế, vô số tiên tử thánh nữ dán ngược hắn cũng không động tâm, hiện tại chỉ là nhường cái chỗ ngồi mà thôi, lại bị đối phương vu hãm là động cơ bất lương.
Hắn lắc đầu lạnh nhạt nhìn Tần Ngọc một cái không giải thích gì.
Ba trăm năm tu hành, đã có thể để cho hắn xem nhẹ hết thảy, nếu đã hiểu lầm, vậy để cho nó hiểu lầm là được rồi.
Tần Huyên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mà lão nãi nãi vẫn luôn lôi kéo Dương Thiên nói chuyện phiếm.
Một lát sau, lão bà bà sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh.
Dương Thiên biến sắc tiến lên kiểm tra một chút, lập tức nhướng mày.
"A, nãi nãi! Ngươi làm sao vậy." Tần Huyên quay đầu lại chú ý tới một màn này dọa đến hoa dung thất sắc, nhìn lão nhân hôn mê, nước mắt không ngừng trào ra.
"Khốn kiếp, ngươi đã làm gì bà nội của ta?" Tần Huyên chỉ vào Dương Thiên, đôi mắt đẹp trợn tròn phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm.
Sắc mặt Dương Thiên hơi trầm xuống, nhìn thấy Tần Ngọc vẫn không chịu buông tha, trực tiếp phẫn nộ quát: "Câm miệng, bà nội ngươi vốn đã có bệnh nặng, là thời kì cuối của bệnh ung thư rồi."
"A? Ô ô ô, ngươi gạt người, không có khả năng, nãi nãi ta rõ ràng chuyện gì cũng không có, nàng không có bị ung thư gì."
Tần Huyên hoang mang lo sợ, lập tức khóc không tin lời Dương Thiên nói.
Lúc này mọi người cũng chú ý tới một màn này, vội vàng để xe công cộng ngừng lại, báo số cấp cứu, đối phương nói còn cần bốn mươi phút mới có thể đến.
"Bốn mươi phút?" Dương Thiên cau mày nói: "Một giờ tới một giờ hai mươi phút, nãi nãi ngươi không chống đỡ được lâu như vậy."
"Vậy làm sao bây giờ?" Đôi mắt đẹp của Tần Huyên tràn ngập tuyệt vọng, không ngừng hô lão nhân, nhưng lại không có một tia đáp lại.
Dương Thiên trầm mặc một lát rồi nói: "Ta tới cứu nãi nãi ngươi, tuy nhiên quá trình vô cùng nguy hiểm, hiện tại ngươi nói chuyện với người trong nhà, xem bọn họ có đồng ý hay không."
Bệnh tình của lão nhân vô cùng nguy hiểm, hắn chỉ là giai đoạn trung kỳ luyện tinh hóa khí, căn bản không có khả năng hoàn mỹ giải trừ chứng bệnh của lão nhân.
Tỷ lệ lớn nhất, chỉ có sáu thành mà thôi.
Điện thoại của Tần Huyên nhanh chóng kết nối, cô khóc lóc kể lại mọi chuyện xong, sau đó vội vàng điện thoại đưa cho Dương Thiên.
Dương Thiên nhận lấy điểm này, bên kia là một lão già ổn trọng, nghe Tần Huyên giới thiệu vừa rồi, hẳn là gia gia của nàng.
"Ngươi biết lão nhân bị bệnh gì không?" Lão giả kia trầm giọng hỏi.
Dương Thiên ngưng trọng mở miệng: "Ung thư phổi!"
Bên kia im lặng một lát: "Ngươi chữa được?"
"Có sáu thành nắm chắc, nhưng cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi." Dương Thiên thành thật trả lời.
Lão giả nghe vậy, ho khan kịch liệt vài tiếng, thanh âm trở nên suy yếu.
Hắn thở hổn hển một hồi hỏi: "Nàng hiện tại còn có thể kiên trì bao lâu?"
Dương Thiên kiểm tra lão nhân lần nữa rồi mở miệng nói: "Hai mươi phút."
Lão nhân lần nữa trầm mặc một lát nói: "Tiểu hữu, phiền ngươi cứu nàng, cho dù chỉ là duy trì ba mươi phút sinh mệnh cũng tốt, ta hiện tại phái máy bay trực thăng đi đón nàng, các ngươi đứng tại chỗ không nên động."
Dương Thiên gật đầu, sau đó hỏi một câu: "Lão nhân gia, người tin ta rồi?"
Lão giả gian nan gật đầu nói: "Hôm nay nàng mới nói cho ta biết, nàng bị ung thư phổi do hút phải khói thuốc lá, là do ta ảnh hưởng đến nàng ah, không ngờ ta không có việc gì mà nàng lại có thương tổn lớn nhất. Ta nợ nàng, nàng không thể chết trước ta được. Nếu ngươi có thể nhìn ra nàng là ung thư phổi, vậy đã có thể ổn định bệnh tình của nàng, tiểu hữu, lão hủ xin nhờ ngươi, ngày sau ngươi chính là ân nhân của Tần gia ta, Tần gia ta nhất định trọng tạ!"
Dương Thiên gật đầu lia lịa nói: "Yên tâm, ta nhất định dốc hết khả năng cứu sống nàng."
Tần Huyên vẫn đang không ngừng khóc, Dương Thiên tâm phiền ý loạn quát: "Câm miệng đi, muốn bà nội ngươi sống thì tránh qua một bên, đừng quấy rầy ta, bằng không tất cả hậu quả tự ngươi gánh chịu."
Tần Huyên sau khi bị Dương Thiên răn dạy như vậy nhất thời ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên nàng bị người khác răn dạy như vậy, vẻ mặt nàng khó có thể tin nhìn Dương Thiên.
Nhưng Dương Thiên đang bận bịu những chuyện khác, căn bản không có cố kỵ nàng một chút nào.
Tất cả mọi người chờ mong nhìn Dương Thiên, hi vọng thiếu niên này có thể sáng tạo kỳ tích.
Dương Thiên duỗi ra kiếm chỉ, điểm mấy huyệt đạo trên người lão nhân, sau đó trong lòng bàn tay không ngừng truyền từng sợi tiên nguyên tinh thuần vào trong thân thể lão nhân, ôn dưỡng khí quan đã lão hóa của nàng.
Nhưng sinh cơ của lão nhân vẫn đang không ngừng trôi đi, ngay cả hô hấp cũng dần dần yếu ớt.
"Khặc khặc, tên tiểu tử này rốt cuộc có được hay không, vạn nhất lại trị chết người ta, vậy người nhà của lão bà tử này không cần lừa chết tiểu tử này nữa."
Một người lạnh nhạt nói chuyện phiếm trong xe.
"Đúng vậy, ta là bác sĩ, loại tình huống hung hiểm như vừa rồi ta cũng không dám tiến lên, thật không nghĩ tới tiểu tử này mới sinh nghé con không sợ cọp, ngươi xem, tình huống chữa bệnh càng nguy hiểm."
Một người mặc âu phục làm ra vẻ đẹp lịch sự, nhìn Dương Thiên mà tấm tắc miệng.
Tần Huyên lau nước mắt giận dữ nói: "Hai tên khốn nạn các ngươi câm miệng cho ta."
Cô chỉ vào người thân sĩ mặc âu phục kia, hỏi: "Lúc nãy khi bà nội ta ngất xỉu, các ngươi thân là bác sĩ, vì sao các ngươi không đi lên xem một chút?"
Vị thân sĩ tây trang bị chỉ vào trong lòng rất không thoải mái, hắn hừ nói: "Ai biết là thật hay giả? Các ngươi vạn nhất là lừa bịp ta thì làm sao bây giờ? Ta là thầy thuốc không giả, nhưng ai quy định sau khi bác sĩ tan tầm còn phải chạy đến trên xe buýt chữa trị bệnh nhân, ngươi đây là cái bẫy đạo đức đó ngươi biết không?"
Tần Huyên cắn răng cả giận nói: "Là ta lấy đạo đức ép buộc hay là chính ngươi không có đạo đức trong lòng ngươi hiểu rõ, ngươi nhẫn tâm như vậy liền không xứng làm ngành y, ta muốn cho ngươi vĩnh viễn không làm bác sĩ được."
Tây trang thân sĩ cười khẩy nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai vậy, ngươi nói không cho ta làm bác sĩ thì ta lền không làm được? Dựa vào cái gì?"
Mặc dù trên mặt Tần Huyên có nước mắt, nhưng mà thanh âm vẫn ngang ngược đáp lại: "Chỉ bằng việc ta là người Tần gia ở Giang thành!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất