Hiệu Hoa Đích Tu Tiên Cường Giả (Dịch)

Chương 5 -

Chương 5 -

Đôi mắt Dương Thiên lạnh như băng, nắm chặt hai nắm tay, móng tay đều rơi vào trong thịt.
"Dương Thiên, ngươi đừng đi ra ngoài." Đổng Kiệt kéo hắn lại, chuyện của Chu Lập và Trịnh Lệ Lệ đã truyền khắp toàn bộ trường học, người khác đều đang đồn là Chu Lập đội nón xanh cho Dương Thiên.
Hiện giờ hảo huynh đệ của mình thành trò cười của tất cả mọi người, cho dù là đồng học lớp dưới cũng không để hắn vào mắt.
Làm đồng bọn tốt nhất của hắn, Đổng Kiệt thật không muốn nhìn thấy Dương Thiên bị sỉ nhục trước mặt mọi người.
Dương Thiên lại không nghe khuyến cáo của Đổng Kiệt.
Mặt hắn không chút thay đổi đi ra ngoài, đứng ở trước mặt người gọi là bạn gái tên Trịnh Lệ Lệ này.
Giờ phút này, tất cả mọi người nhìn về phía hai người, lòng bát quái nồng đậm quấy phá.
Cô gái trước mắt này nhất định là đến để chia tay với tên phế vật này, với tính cách của Dương Thiên nhất định cũng sẽ khóc rống lên, sau đó mặt dày mày dạn cầu hợp lại.
Tất cả mọi người trong trường học đều biết Dương Thiên bị người ta đội nón xanh, cũng chỉ có tiểu tử này ngu ngốc không biết nói gì.
Trịnh Lệ Lệ vẫn ngạo mạn như trước, mang theo khẩu khí vênh mặt sai khiến nói: "Dương Thiên, ta tới nói với ngươi một chuyện, chúng ta chia..."
Nàng còn chưa nói hết, Dương Thiên đã đưa tay ngăn nàng lại.
Thiếu niên cười khẽ nói: "Đúng dịp, hôm nay ta cũng muốn nói với ngươi một chuyện."
"Kẻ nhu nhược này nhất định đã nhìn ra hắn cấu kết với bạn bè Chu Lập, bây giờ còn muốn xin Trịnh Lệ Lệ đừng chia tay."
Mọi người ai nấy đều giống như thầy bói vậy, dự đoán những lời Dương Thiên sắp nói tiếp theo.
"Đã đến lúc này rồi, hắn lại còn mặt dày mày dạn đi cầu hợp lại, quả thực là sỉ nhục của nam sinh chúng ta."
"Một tên phế vật, loại sỉ nhục này hắn cũng có thể nhịn xem như cái gì cũng chưa xảy ra?"
Trên mặt mọi người ở đây đều mang theo nụ cười lạnh, bọn họ cũng muốn nhìn xem phế vật Dương Thiên này rốt cuộc có thể phế vật đến mức nào.
"Bạn học, xin hỏi một chút, muốn đến lớp 6 đi hướng nào?"
Một cô gái vóc người xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt mỹ đi tới, nàng duyên dáng yêu kiều đứng tại chỗ, chắp tay sau lưng hết sức lễ phép hỏi một vị tiểu mập mạp đang xem náo nhiệt.
Ban đầu nhóc mập còn rất không kiên nhẫn, nhưng khi hắn quay đầu nhìn thấy dung nhan của cô gái, lập tức trợn to hai mắt.
Nữ hài mặc một bộ đồng phục bình thường không thể bình thường hơn, nhưng khó che giấu được phong thái tuyệt thế của nàng.
Nàng mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt trong suốt như nước suối, mũi thẳng tắp, đôi mi thanh tú như mực, môi đỏ mọng một chút.
Dưới làn váy màu đen nổi bật lên hai chân trắng nõn, lộ ra thon dài cao ngất, đường cong lung linh, bị hoàn toàn phác hoạ ra.
Nàng trong lúc lơ đãng nắm lấy những sợi tóc tán loạn, nhẹ nhàng linh hoạt phảng phất tinh linh trên đầu ngón tay, ở trong không khí còn lưu lại dư hương nhàn nhạt.
Tên mập ngây ngẩn cả người, há to miệng kinh ngạc nói: "Vương Vương... Vương Tĩnh Thần? Trời ạ, là Hoa Vương Tĩnh Thần, nàng ta lại nói chuyện với ta, ta không phải đang nằm mơ chứ."
Hắn đưa tay nắm lấy tay đồng bạn, vội vàng nói: "Nhanh, mau đánh ta một cái, ta sao cảm giác không chân thực như vậy?"
Tên đồng bạn mập mạp cũng si mê nhìn chằm chằm bên sườn Vương Tĩnh Thần, vẻ mặt ngơ ngác nói: "Nếu như là nằm mơ, ta tình nguyện không tỉnh lại."
Trên trán Vương Tĩnh Thần hiện lên một tia hắc tuyến, nhưng mà xuyên thấu qua mọi người nhìn thấy thân ảnh cứu thiếu niên kia, lập tức hưng phấn chạy tới.
Dương Thiên nhìn Trịnh Lệ Lệ, lại đạm mạc mở miệng: "Chúng ta chia tay đi, sau này ngươi đừng dây dưa với ta nữa."
Dứt lời, thiếu niên tùy tay đem Vương Tĩnh Thần vừa vặn chạy đến bên cạnh hắn ôm một tay vào trong ngực, nhìn chằm chằm Trịnh Lệ hơi hơi kinh ngạc mở miệng: "Cô ấy mới là bạn gái của ta, còn cô... không xứng!"
Trịnh Lệ hóa đá.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nàng tới đây là muốn quăng Dương Thiên đi chứ không phải bị Dương Thiên quăng.
Hơn nữa, điều làm cho nàng khó tiếp nhận nhất chính là, sau khi nam tử vô dụng này quăng nàng đi, liền thu nhận Giáo Hoa Vương Tĩnh Thần.
Vương Tĩnh Thần là ai? Đó chính là hoa hậu giảng đường số một công nhận,
Hơn nữa từ trước đến nay còn chưa có ai có thể ngăn cản dung nhan thanh thuần xinh đẹp của nàng.
Mọi người cũng hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ.
Dương Thiên ném Trịnh Lệ đi.
Được rồi, là có chút kỳ lạ, nhưng mà còn có thể chấp nhận.
Nhưng kế tiếp Dương Thiên đem Vương Tĩnh Thần ôm vào trong ngực, nói đối phương mới là bạn gái của hắn, tất cả mọi người phải hoài nghi nhân sinh.
Cái này giống như là một cục đá, khơi dậy ngàn tầng bọt nước.
Tất cả mọi người không thể tin được đây là sự thật.
Ngay cả Vương Tĩnh Thần cũng có cùng ý tưởng, nàng không ngờ được ân nhân lại ở lúc này nói đùa như vậy với nàng, nàng ngay cả tên của ân nhân cũng không biết a.
Vương Tĩnh Thần sắc mặt đỏ bừng đang muốn giãy dụa, lại nghe thiếu niên ở bên tai nhẹ giọng nỉ non: "Giúp ta việc này, sắm vai bạn gái của ta một phút đồng hồ. Ah, tên của ta là Dương Thiên."
Sáng nay Dương Thiên đã nói với nàng, chỉ cần nàng đến lớp 6, liền nói tên của mình cho nàng.
Vương Tĩnh Thần thông minh, nghe mọi người chung quanh mơ hồ đàm luận lập tức hiểu rõ tất cả.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu. Hai tay tự nhiên ôm lấy cánh tay Dương Thiên, tự nhiên giống như ngày hôm qua.
Sau đó, tiến lên một bước, kiêu ngạo hừ một tiếng, ngạo nghễ mở miệng với Trịnh Lệ đang ở đối diện bọn họ: "Dương Thiên là của ta, ngươi không xứng trở thành bạn gái của hắn."
Toàn thân nữ hài tản ra hào quang tự tin, bảo vệ Dương Thiên ở sau lưng, nhìn chằm chằm vào trong giọng nói trong trẻo của Trịnh Lệ Lệ, lộ ra khí phách.
Giống như đang tuyên cáo mình có được chủ quyền của Dương Thiên.
Thật ra nữ hài cũng không phải coi trọng hắn, làm như vậy chỉ là muốn giúp hắn.
Bởi vì ngày hôm qua Dương Thiên xuất hiện vào lúc nàng tuyệt vọng nhất.
Hắn giống như bạch mã vương tử cứu nàng, kéo nàng từ trong bóng tối về phía ánh sáng!
Ân nhân chịu nhục, nàng há có thể ngồi yên không để ý tới?
Trịnh Lệ Lệ nhìn Vương Tĩnh Thần, đối phương quá mức hoàn mỹ, nàng ở chỗ này chỉ cảm thấy tự ti mặc cảm.
Gia thế, dung mạo, học tập giỏi, cái gì nàng cũng không sánh bằng Vương Tĩnh Thần.
Nàng không rõ Vương Tĩnh Thần xuất chúng như vậy làm sao lại coi trọng tên phế vật Dương Thiên này, nhưng mà bây giờ nàng đã thành trò cười của tất cả mọi người, ở lại tiếp tục cũng là tự rước lấy nhục.
Trước khi đi Trịnh Lệ đã nói với Dương Thiên một câu đe dọa: "Dương Thiên, Chu Lập sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Nhìn bóng lưng chật vật của Trịnh Lệ, Dương Thiên nở nụ cười.
Hắn đôi mắt băng hàn tự nói.
"Ta có muốn buông tha hắn đâu?"
Nói xong nhìn nữ hài trước mắt mang theo nụ cười mỉm, nàng đang kiêu ngạo giơ lên cái cổ ngọc ngà.
Dương Thiên mỉm cười với hắn, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Ta cảm tạ chuyện hôm nay trước, ta có thể đáp ứng ngươi một chuyện, bất luận là gì, cho dù ngươi có muốn ngôi sao trên trời, ta cũng sẽ giúp ngươi hái xuống."
Hắn nói cũng không phải khoác lác, thân là Phá Thiên Tiên Đế đến việc nghịch chuyển thiên địa quy tắc đều có thể, còn có cái gì đối với hắn mà nói là việc khó?
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tĩnh Thần hơi đỏ lên.
Nàng cho rằng Dương Thiên đang trêu chọc nàng, vì vậy cười cười cũng không để lời hứa hẹn này ở trong lòng.
"Không sao, so sánh với ân tình ngày hôm qua, ta đây chỉ là tiện tay mà thôi."
Nói xong, trong đôi mắt đẹp trong suốt mang theo một chút ý cười: "Thì ra tên của ngươi là Dương Thiên, thật là tên hay."
Nàng đưa bộ y phục đang ôm trong ngực cho Dương Thiên nói: "Thật ngại quá, hôm qua làm bẩn y phục, hôm nay ta đã giặt khô rồi đưa cho ngươi, thời tiết lạnh không nên để lạnh."
Vương Tĩnh Thần vô cùng săn sóc, Dương Thiên tiếp nhận y phục mặc lên người.
Đối phương tắm rửa vô cùng sạch sẽ, quần áo có loại cảm giác rực rỡ hẳn lên, hơn nữa sau khi mặc vào, mơ hồ ngửi được mùi thơm cơ thể say lòng người trên người đối phương.
Dương Thiên nói lời cảm tạ lần nữa, mà Vương Tĩnh Thần vốn muốn ở lại lâu một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt khác thường của mọi người, lập tức đỏ bừng mặt, cuống quít nói một câu lần sau gặp lại vội vàng rời đi.
Nàng sợ nếu còn tiếp tục ở lại sẽ gây thêm phiền phức cho Dương Thiên.
Dương Thiên trở lại phòng học, tất cả mọi người nhìn hắn, vẻ mặt đều thay đổi.
Ném Hoàng Bình xuống dưới lầu, quăng Trịnh Lệ Lệ đi, ôm Hoa Vương Tĩnh Thần vào trong ngực, nói đối phương là bạn gái của hắn.
Quan trọng nhất là Vương Tĩnh Thần lại không phản kháng, cũng không phản bác.
Trời ạ, mọi người đều sắp phát điên rồi, chuyện gì thế này? Vị Đại Thần nào có thể giải thích rõ ràng?
Đổng Kiệt vô cùng hưng phấn, nhìn Dương Thiên hỏi: "Huynh đệ thật lợi hại, Đại Giáo Hoa mà ngươi còn có thể ôm vào trong lòng ah! Thành thật khai báo, ngươi rốt cuộc đã cho nàng thuốc mê gì?"
Dương Thiên cười lắc đầu, không nói gì.
Trong lớp ba, Trịnh Lệ Lệ khóc lóc ngồi trên đùi Chu Lập kể lại chuyện vừa rồi: "Ngươi nên làm chủ cho ta, ta bị tên vô dụng đó hất đi rồi, sau này mặt mũi của ta để chỗ nào."
Chu Lập cười lạnh nói: "Ngươi yên tâm, một tên phế vật mà thôi, ta nhất định phải khiến hắn quỳ xuống xin lỗi ngươi."
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, không bao lâu, một thiếu niên dung mạo tuấn lãng lo lắng đi tới lớp ba, đến chỗ Vương Tĩnh Thần ngồi bên cạnh hỏi; "Tĩnh Thần, đây là thật sao? Ngươi thật sự trở thành bạn gái của tên bất lực kia."
Vương Tĩnh Thần bỏ bài tập qua một bên, thanh âm trong trẻo lạnh lùng: "Đỗ Hạo, thứ nhất, lần sau mời ngươi xưng hô tên đầy đủ của ta, ta là Vương Tĩnh Thần.''
''Thứ hai, Dương Thiên không phải kẻ bất lực, ở trong mắt ta hắn chính là đại anh hùng.
''Thứ ba, ta có phải đi cùng hắn hay không, mắc mớ gì tới ngươi?"
Đỗ Hạo lạnh mặt, hàm răng nghiến chặt, hắn cả giận nói: "Được, nếu ngươi đã không trả lời, ta đây liền tự mình đi hỏi hắn, ta cũng muốn xem tên vô dụng kia rốt cuộc có dám thừa nhận hay không."
Dứt lời, xoay người rời đi.
Vương Tĩnh Thần nóng nảy, đang muốn tiến lên ngăn Đỗ Hạo lại, lại bị mình cùng bàn kéo lại không tha.
"Phương Lôi Lôi, ngươi mau buông tay, Dương Thiên gặp nguy hiểm a."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất