Chương 192
Yên Tiêu Phân Tán
Tả Giai Âm nói: "Thiếp mua lụa may cho Phượng Nghi tỷ tỷ một món y phục. Hôm qua vốn là có thể lấy rồi, nhưng thiếp gọi nha hoàn đi lấy, chưởng quỹ bên đó nói mời thiếp đến đó một chuyến, nói là có đồ lụa là gấm mới không biết thiếp có thích hay không đi xem thử. Thiếp nghĩ cũng được, vậy thuận tiện vừa đi vừa lấy y phục cho tỷ tỷ luôn. Còn chàng thì sao? Chàng không phải là bận lắm sao? Sao lại học theo Đại Vũ vậy, cũng bắt chước qua nhà ba lượt mà không chịu vào (Chú: Nói theo tích vua Đại Vũ trị thủy, bận trị thủy đến nỗi đi qua nhà ba lần mà không chịu vào. ND). Chàng không sợ người trong nhà nhìn thấy rồi nói chàng hay sao?"
"Sự tình ở nha môn đã làm gần xong rồi. Ta cũng chuẩn bị ra đường đi xem coi có lễ vật nào hay mua cho Phượng Nghi. Dù sao cũng là ngày sinh của nàng ấy, ta tay không đi về dù sao cũng không hay lắm. Hiện giờ ta vừa khéo gặp nàng rồi, hay là nàng cùng ta đi luôn đi. Nàng biết ta đối với việc tuyển chọn lễ vật cho nữ nhân không có kinh nghiệm gì hết. May quá gặp được nàng...!"
Tả Giai Âm phì cười, gật gật đầu, sau đó cho nha hoàn bên cạnh về nhà trước, còn bản thân thì cùng Mạnh Thiên Sở nói nói cười cười dắt tay nhau dạo phố mua sắm.
Hai người quyết định trước hết đến chỗ quầy vải lụa lấy y phục đã may xong, sau đó lựa chọn một số ít lễ vật nữa. Khi đến hàng lụa, hai người phát hiện ở cửa có tụ tập rất nhiều người, xem bộ dạng dường như đang xem chuyện náo nhiệt cái gì đó.
Mạnh Thiên Sở hộ vệ Tả Giai Âm tiến vào trong đám người, bấy giờ mới phát hiện có hai ba nam nhân đang tay đấm chân đá một người nằm dưới đất. Mạnh Thiên Sở vừa nhìn thấy đã vội bước tới ngăn trở. Những nam nhân đang hành hung đó quay lại thấy thì ra là sư gia của bổn huyện, vội dừng tay. Mạnh Thiên Sở ra hiệu Tả Giai Âm đỡ nữ tử bị đánh dậy. Nữ tử đó đầu tóc tán loạn, y phục nhàu bẩn rách nát, xem ra là đã bị đánh khắp người bầm dập hết rồi. Tả Giai Âm phí rất nhiều sức mới đỡ nữ tử đó lên được. Người ở bên cạnh đều đua nhau nghị luận.
"Các người rốt cuộc là làm sao vậy? Ba nam nhân như vậy mà sao lại ức hiếp một nữ nhân tay yếu chân mềm hả?" Mạnh Thiên Sở trầm giọng hỏi.
Tả Giai Âm đỡ nữ tử đó lên, nhìn mặt của nàng ta, vội vã dùng tay kéo kéo góc áo của Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở chuyển thân nhìn qua, giật mình cả kinh, thì ra nữ tử bị đánh không ngờ là Tiểu Thanh vừa rời khỏi nha môn lúc nãy!
"Chúng tôi cũng không muốn đánh, nhưng tự ả muốn ăn đánh." Một nam tử trẻ tuổi cầm cây gậy gỗ gầm ghè đáp lời.
Mạnh Thiên Sở nhìn chầm chầm vào mặt đối phương: "Cái gì mà muốn bị đánh đòn?"
Nam tử đó thấy Mạnh Thiên Sở mang bộ dạng như vậy, có chút sợ hãi không dám nói nữa. Một nam tử hơi lớn tuổi hơn ở bên cạnh lên tiếng: "Mạnh sư gia, ngài đại khái là còn chưa nhận thức nữ tử trước mặt a? Ả là một bông hoa từ Noãn Xuân các ra. Noãn Xuân các chắc ngài biết rồi đó. Lần trước ở đó có một nữ tử chết là chết ở trong phòng của con ** này. Hiện giờ Noãn Xuân các hiềm ả đầy xú khí xui rủi không muốn ả nữa, ả liền như con chó ghẻ chạy khắp nơi mặt dạn mày dày hỏi người ta đòi những thứ này nọ."
Mạnh Thiên Sở nhíu tít hai hàng chân mày, nhìn thấy người vây xem xung quanh ngày càng đông, có người còn phun nước bọt vào mặt vào người Tiểu Thanh, hắn liền lớn tiếng quát: "Mọi người đều tản hết đi, có cái gì đâu mà xem hả? Mau đi chỗ khác hết đi."
Đám người không hề có ý li khai, bất kể là người nào. Mạnh Thiên Sở bực mình nói:
"Các ngươi nếu không chịu tan, ta sẽ gọi sai dịch bắt đưa các ngươi về nha môn hết, cho các ngươi yên ổn ở trong nha môn đó xem náo nhiệt." Vừa nói câu đó, đám người nhanh chóng tản ra hết.
Mạnh Thiên Sở chuyển thân nhìn nam tử mới nói vừa rồi: "Ngươi có việc nào thì nói việc đó, không được nói những lời khó nghe như vậy. Cô ta sao đi tìm các ngươi, sao các ngươi như vậy là đánh người ta?"
"Ả nói trước đây có may mấy bộ y phục ở chỗ chúng tôi, hiện giờ muốn đến lấy. Nhưng ả không hề đưa bạc cho chúng tôi, vậy y phục tự nhiên là không thể đưa cho ả được rồi. Ả liền ở đó lớn tiếng mắng nhiếc, hại cho chúng tôi căn bản không có cách gì làm ăn được."
"Ngươi nói bậy! Ngươi bảo Phàn Thành ra đây nói chuyện. Cái cửa hiệu vải lụa này là của Phàn Thành, ta ở đây may y phục trước giờ có khi nào phải trả tiền?" Tiểu Thanh vừa nghe người này nói như thế, tức giận lớn tiếng rống lên.
Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn Tả Giai Âm, hỏi: "Nàng có biết ông chủ của cửa hiệu gấm lụa này là ai không?"
Tả Giai Âm gật gật đầu, "Chính là Phàn Thành Phàn lão bản mà cô nương này vừa nói."
Mạnh Thiên Sở nhìn ba nam tử khí thế hung hung, đột nhiên minh bạch vì sao lúc nãy khi Tiểu Thanh rời khỏi nha môn nói lên câu đó.
Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm đỡ Tiểu Thanh qua một quán trà gần đó ngồi xuống. Tiểu Thanh ánh mắt đờ đẫn, thần tình tuyệt vọng, cũng không nói chuyện với Mạnh Thiên Sở, chỉ ngô ngẩn nhìn ra một chỗ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Tả Giai Âm đưa cốc nước chè tiểu nhị rót vào tay Tiểu Thanh, an ủi nàng ta: "Cô nương, cô cũng đừng có khó chịu. Tuy ta không biết đã phát sinh sự tình gì, nhưng đánh người ta chung quy đều là không đúng. Cô cũng đừng có tranh cãi xô xát với mấy người đó làm gì, làm thương hại đến thân thể của mình không nói, còn tổn thương cả tâm của mình, như vậy thì càng không đáng nữa."
Mạnh Thiên Sở ngồi ở phía đối diện liên tục gật gù.
Tiểu Thanh cầm chung trà nhưng không nói chuyện, xem ra căn bản nghe không lọt tại Tả Giai Âm khuyên nhũ gì rồi.
Mạnh Thiên Sở tiếp lời của Tả Giai Âm: "Giai Âm nói rất đúng đó, có người không đáng để cô làm tổn thương đến thân thể rồi còn tổn thương đến tâm của mình. Ta trở về đưa cô đến Noãn Xuân các, sau đó sẽ nói một tiếng với tú bà Phượng Minh. Cô hay là tiếp tục ở lại Noãn Xuân các đi!"
Tiểu Thanh đột nhiên cười thê lương, lầm bầm nói: "Yêu là cái gì? Trả tiền qua rồi chẳng phải là yên tiêu vân tán hay sao? Tình lại là cái gì? Được cái gì đó rồi thì có thể bỏ theo dòng nước chảy về đông hay sao? Vốn cho rằng ái tình là vĩnh viễn, vốn cho rằng có được chính là sinh tử, nhưng mà, có thật như vậy không? Nữ nhân già rồi, liền như là cỏ hoang bên đường mặc tình cho người chà đạp không chút xót thương. Nhưng mà, ta trước đây cũng là một đóa hoa kiều diễm kia mà? Tại sao khi hoa kia tàn úa, cảm tình của con người cũng theo đó úa tàn đi?"
Tiểu Thanh nói một tràng như vậy, khiến hai người ngồi nghe mà cảm thấy lòng thương cảm vô cùng. Tả Giai Âm đã nhỏ lệ ròng ròng, còn Mạnh Thiên Sở thì nghĩ đến một câu của Lâm Đại Ngọc (Chú: nhân vật nữ chính trong Hồng Lâu Mông, yêu Cổ Bảo Ngọc, không nên duyên nên tự vẫn) nói trong Hồng Lâu Mộng: "Khi hoa nỡ dĩ nhiên dễ ngắm, nhưng khi hoa tàn rồi chẳng phải lạnh lùng? Cứ nghĩ khi người tụ hợp thì hoan hỉ, khi tan rời chẳng phải xót thương?" mà tự gẫm lại lòng mình.
"Chỉ có điều khi chúng ta khát vọng luyến ái, cũng phải xem xét coi đối tượng đó có thể khiến chúng ta trút hết cảm tình như vậy không. Người người đều có yêu thương, bản thân chữ ái không có gì sai." Mạnh Thiên Sở nói.
Tiểu Thanh lắc đầu, "Vậy ý tứ của ngài là tôi sai rồi, đúng không?"
Mạnh Thiên Sở không trả lời. Tiểu Thanh gật gù, nói tiếp: "Cũng phải, nếu như tôi không yêu lầm, vì sao hôm nay y lại nỡ để cho người dưới đánh nặng tay như vậy đối với tôi chứ? Thôi vậy, thôi vậy, người ta đã vô tình như vậy, tôi hà tất phải đa tình như thế làm chi? Đến lúc nên kết thúc thì dù sao cũng phải kết thúc, như vậy cũng tốt."
Tiểu Thanh nốc cạn một hơi ly nước trong tay, xem ra là tự cấp cho mình đủ quyết tâm gì đó, nhìn lại Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm, khóe miệng khẽ nhích động mấy cái, muốn cười nhưng mà cười không thành nụ.
"Noãn Xuân các cũng không phải là nơi tôi có thể ở được nữa. Đa tạ hai người, đa tạ Mạnh sư gia. Tôi nghĩ tôi hay là nên rời khỏi cái chỗ khiến tôi đau lòng này." Nói xong, nàng ta đứng dậy, dùng ly nước Tả Giai Âm vừa mới rót thêm đổ vào lòng bàn tay mình, sau đó vuốt lên tóc, thành tạo vấn lại tóc của mình thành một cái búi, như vậy nhìn lại thấy cả người đều lên tinh thần hẳn lên. Mạnh Thiên Sở nghĩ, với độ tuổi như thế này, phụ nữ ở thời hiện đại mới chỉ đang là bông hồng tươi thắm, chứ đâu có tàn tạ như phụ nữ cổ đại thế này.
"Tôi phải đi rồi, từ đây không đến nữa."
Tả Giai Âm hơi lo lắng hỏi một câu: "Cô nương, cô bị đánh thành thương tích nặng như vậy, cô định đi đâu chứ? Hay là trước hết cô đi tìm đại phu ở chỗ nào đó xem bệnh xong rồi đi cũng không muộn."
Mạnh Thiên Sở cũng nói: "Giai Âm nói rất đúng, hay là để chúng tôi đi cùng cô đến xem chỗ thương tích trên người, băng bó lại rồi tính sau."
Tiểu Thanh khẽ xua tay: "Không cần đâu, tôi từ nhỏ bị đánh mà lớn lên, quen rồi."
Mạnh Thiên sở và Tả Giai Âm không thuyết phục được nàng ta, chỉ đành để nàng ta một mình khập khiễng bỏ đi.
Hai người nhìn thấy sắc trời không còn sớm nữa, vội vã đến chỗ quầy gấm lụa. bên tróng có một trung niêm nam tử khoảng 40 tuổi, rất khôi ngô, xem ra bình thường bảo dưỡng rất tốt, gương mặt hồng hào, vừa nhìn thấy Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm bước tới, đã vội ra đón, mỉm cười nói: "Tả cô nương đến rồi, tôi còn cho là cô hôm nay có chuyện gì đó không đến được nữa chứ."
Mạnh Thiên Sở ở bên cạnh nhìn không nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ người này tiếng nói ồm ồm, nghe qua trung khí đầy đủ, nhất định là ngày thường tập luyện qua môn công phu gì đó.
Tả Giai Âm tủm tỉm cười, gật đầu nói với người đó: 'Đến thì nhất định phải đến rồi, chỉ là vừa rồi cùng tướng công gặp một người quen nên bị lỡ chút thời gian, đã khiến có Phàn lão bản chờ lâu rồi, thật là ngại quá."
Nam nhân đó nghe Tả Giai Âm nói như thế, bấy giờ dường như mới chú ý trong phòng có thêm một người, vội vã thi lễ với Mạnh Thiên sở ở bên cạnh. Mạnh Thiên Sở trả lễ cho có lệ, trong lòng thì nghĩ người này thật chẳng có vẻ là tên giết heo ngày trước chút nào.
Phàn Thành vội vã cho người dọn trà lên, sau đó mời Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm vào trong phòng ngồi: "Tôi sẽ lập tức gọi người đem y phục do Tả cô nương, a, không, không, coi tôi kìa, nên gọi là Mạnh phu nhân mới đúng, gọi người đưa y phục của Mạnh phu nhân tới." Phàn Thành cười, sau đó đi ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở tử tế quan sát cách bài thiết bên trong căn phòng này, phát hiện nó có điểm trông giống như thư phòng. Hắn lại nghĩ tên đồ tể giết heo này không ngờ lại làm ra trò trang nhã nữa, xem ra là vì dụ dỗ làm vui lòng mấy nữ tử của mình đây mà, để hiện lộ bản thân mình không phải là hộ tự nhiên giàu có một cách bạo phát.
Trong phòng có hoa có cỏ, trên tường có cả các bức tự họa, trên bàn bày văn phòng tứ bảo, khiến Mạnh Thiên Sở nhìn mà không nhịn được cười. Tả Giải Âm nhìn bộ dạng của hắn, biết là hắn đang nghĩ gì, và thế là dùng ngọc chỉ khẽ điểm nhẹ lên trán của hắn.
"Thiếp biết chàng đang nghĩ cái gì rồi. Chàng đại khái là nghĩ mấy món này ngoại trừ đặt ở đây cho người ta thấy qua, đại khái không có chỗ dùng nào nữa hết."
Mạnh Thiên Sở vội vã kỳ ý bảo nàng nói nhỏ một chút, lo là tai vách mạch rừng.
Chẳng mấy chốc, gã Phàn Thành đó tự mang y phục vào: "Mạnh phu nhân, cô xem thử, nếu cảm thấy không ưng bụng thì tôi sẽ kêu người làm lại cho cô." Tả Giai Âm tiếp lấy y phục mở ra xem, quả thật không uổng là tài nghệ của thở tiệm gấm lụa số một Nhân Hòa huyện, xác thật là không tệ. Tả Giai Âm rất vừa ý, lìên bảo Phàn Thành gói lại cho mình.
"Phàn lão bản, chúng ta không quấy nhiễu nữa, nhân vì còn có sự tình khác cần phải làm." Tả Giai Âm và Mạnh Thiên Sở lấy y phục xong liền cáo từ.
Phàn Thành xem ra có vẻ không tình không nguyện, nhưng lại không tiện biểu hiện ra trước mặt Mạnh Thiên Sở, chỉ đành quyến luyến không nỡ tiễn họ ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm rời khỏi tiểm gấm lụa, chuyển thân đến tiệm bán ngọc và trang sức. Tả Giai Âm tinh tế phát hiện chiêu vài của tiệm này cũng có chữ "Phàn". Nàng kéo Mạnh Thiên Sở đang chuẩn bị tiến vào trong lại, dùng tay chỉ vào bảng hiệu đó.
Mạnh Thiên Sở bấy giờ cũng đã nhìn ra.
Mạnh Thiên Sở cười khổ nói: "Bình thường quả là không cảm thấy gì. Tên Phàn Thành này quả là có bản lĩnh không nhỏ. Một huyện thành nho nhỏ như thế này mà hắn làm ăn không tệ chút nào."
Tả Giai Âm cũng gật đầu: "Vậy chúng ta có cần đổi tiệm khác không? Dù gì thì trong huyện thành này không chỉ có một mình tiệm của Phàn Thành."
Mạnh Thiên Sở lắc đầu, kéo Tả Giai Âm tiến vào trong tiệm.
Hai người mua xong đồ trở về nhà thì trời đã sắp tối rồi. Phi Yến đang sốt ruột chờ đợi đi qua lại không ngừng. Dù gì hôm này là sinh nhật của Hạ Phượng Nghi. Mạnh Thiên Sở mà không trở về hay về trễn, thì e rằng thọ tinh cũng không cao hứng gì.
"Các người còn biết về nhà sao a?" Phi Yến trợn mắt lườm nguýt Mạnh Thiên Sở, vùng vằng nói.
Mạnh Thiên Sở hiện giờ không phải thích đấu võ mồm với Phi Yến như trước, chỉ bước tới ngồi trước mặt Hạ Phượng Nghi, móc một hộp nhỏ từ trong lòng ra đưa cho nàng, sau đó hơi áy náy nói: "Thật xin lỗi, thật ra thì không biết mua cho nàng cái gì cho phải.
Nghe Giai Âm nói nàng thích vòng tai bằng phỉ thúy nhất, cho nên mua cho nàng một đôi, hi vọng nàng thích."
Hạ Phượng Nghị tự nhiên cao hứng vô cùng, tuy nói là trở về trễ, nhưng dù gì là vì đi chọn lễ vật cho nàng nên mới trễ, cho nên nàng cũng không giận làm chi, cười nhận lấy lễ vật, mở hộp ra xem, càng vui mừng hiện đầy lên nét mặt.
Phi Yến thấy Hạ Phượng Nghi cao hứng, bản thân cũng cao hứng theo, vội vã ra lệnh cho người dưới chuẩn bị dọn cơm. Còn Mạnh Thiên Sở thì không nói lời thừa gì nữa, chỉ ngồi bên cạnh Hạ Phượng Nghi, một tay chống cằm ngẩn người. Hạ Phượng Nghi nhanh chóng phát hiện không ổn, nhìn Tả Giai Âm cũng đang ngồi ở bên cạnh, sau đó đứng dậy cố ý nói: "Muội muội, muội không phải là muốn xem ra mặc y phục do muội tặng hay sao? Dù gì hiện giờ còn chưa dùng cơm, chúng ta vào phòng, tỷ mặc cho muội xem."
Tả Giai Âm tự nhiên minh bạch Hạ Phượng Nghi có lời cần hỏi mình, nên đứng dậy theo Hạ Phượng Nghi rời khỏi bàn ăn, chỉ còn lại một mình Mạnh Thiên Sở ngồi ngẩn ở nơi đó.
Hạ, Tả hai người đến phòng của Hạ Phượng Nghi, sau đó đóng của lại.
Hạ Phượng Nghi bấy giờ mới hỏi: "Thiên Sở làm sao thế? Chàng ấy thường đều không như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Tỷ tỷ không cần lo nhiều đâu, muội nghĩ chàng ấy đại khái là vì chuyện của vụ án."
Hạ Phượng Nghi xua tay, nói: "Không phải đâu, chàng ấy trước giờ không đem chuyện phá án chuyện công mang về nhà nghĩ. Đây là thói quen của chàng ấy."
"Kỳ thật đây không thể coi là chuyện của vụ án. Dù gì thì muội cũng không thể nói rõ. Tỷ tỷ, tỷ nhận thức tên Phàn Thành trong huyện của chúng ta không, Phàn đồ phu đó?"
Hạ Phượng Nhi nghe thế liền gật đầu, "Nhận thức a, ai mà không biết con người đó. Sao hả, án này và con người đó có quan hệ gì hay sao?"
"Hôm nay muội đi lấy y phục may cho tỷ, và cùng thiếu gia nhà ta đi mua đồ cho tỷ nữa, đều là mua ở tiệm của tên Phàn Thành đó. Hắn làm ăn quả là không nhỏ a."
"Không đúng, muội sao càng nói ta càng không hiểu gì hết, muội định nói cái gì hả?" Biểu tình của Hạ Phượng Nghi quả là đang cảm thấy hồ đồ.
Tả Giai Âm cười, kéo tay Hạ Phượng Nghi. Tự nàng ta cũng cảm giác không ổn, nhưng không biết không ổn ở chỗ nào. Do đó, nàng cũng không thể nói rõ được với Hạ Phượng Nghi, chi bằng không nói vậy.
"Đi thôi, không nói nữa, hôm nay là sinh nhật của tỷ tỷ. Chúng ta không nói chuyện của người khác, gần đến giờ ăn rồi, đi thôi."
Hạ Phượng Nghi không chịu buông tha, bản thân nàng còn chưa hiểu rõ chuyện gì, thì với cá tính của nàng, không làm cho ra lẽ sẽ buồn đến chết được.
"Muội có phải là cảm thấy tên Phàn Thành mà muội nói đó có quan hệ gì với người trong vụ án lần này phải không? Nếu không thì muội lại nói những lời khó hiểu như vậy làm gì?"
Tả Giai Âm biết tích cách của Hạ Phượng Nghi, và thế là đem mối quan hệ phức tạp trong án này nói ra hết. Hạ Phượng Nghi còn chưa nói gì, thì Phi Yến ở ngoài cửa đã gọi họ đi ăn cơm. Hai người chỉ đành vừa đi vừa nói.
"Án này vì sao mà muội cũng biết vậy?" Nhân vì ở trong nhà Mạnh Thiên Sở không cho phép gia quyến hỏi chuyện của nha môn, cho nên Hạ Phượng Nghi không rõ Tả Giai Âm vì sao lại nắm rõ vụ án.
"Muội vốn là chỉ đến chợ mua đồ rồi tình cờ nghe người ta bàn luận hiểu đại khái. Sau đó hôm nay gặp phải một cô nương tên là Tiểu Thanh, sau đó nghe thiếu gia hàm hồ nói một số sự tình. Muội kết hợp lại mọi thứ nghĩ ra, đại khái là như thế."
"Đúng là Giai Âm muội muội của chúng ta thông tuệ. Muội thông minh như vậy, có thể đem cả án này xâu chuỗi lại, muội sao không chia sẽ một chút với thiếu gia, xem coi án này có chỗ nào cảm thấy không ổn. Muội có thể tìm phương thức thích hợp gì đó báo cho chàng ấy, chàng ấy có thể là đột nhiên bừng sáng đó."
"Nói đến phá án muội tự nhiên là người ngoài, nhưng toàn bộ sự tình này muội cũng cảm thấy kỳ quái. Muội đã không hiểu rõ sự tình, tự nhiên cũng không thể nói loạn trước mặt thiếu gia, miễn để khỏi ảnh hưởng tâm tư của chàng ấy, nếu bị như thế thì không ổn đâu."
Hạ Phượng Nghi cảm thấy Tả Giai Âm nói rất có lý. Hai người vừa nói xong tới đó thì đã đến nhà ăn, gặp Mạnh Thiên Sở đều không nhắc đến sự tình vừa rồi.
Trong bàn ăn không có chuyện gì. Ăn xong, Hạ Phượng Nghi biết Mạnh Thiên Sở có tâm sự, do đó mượn cớ nói chị em cần tụ tại một chỗ thêu thùa, nói những chuyện riêng tư, để hắn một mình ở thư phòng. Mạnh Thiên Sở cũng vui được như thế, cho nên một mình bỏ đi.
Hạ Phượng Nghi dẫn Tả Giai Âm và Phi Yến đến phòng mình làm chuyện thêu thùa, còn Mạnh Thiên Sở đến nằm trên giường trong thư phòng, trong đầu toàn là chuyện phát sinh ngày hôm nay. Những cảnh tượng đó như vỡ kịch không ngừng diễn lại trong đầu hắn, sau đó hắn ngủ lúc nào không hay.
Hình Danh Sư Gia
Mộc Dật