Chương 200
Vết Máu Trên Lan Can
Nha hoàn đó sợ hãi biến hẳn sắc mặt, co ro nói: "Tôi... tôi cũng không biết, a... không, tôi không phải là không biết, mà là quên rồi."
Miêu Triết bước lên quan sát vết thương trên đầu nha hoàn, trợn mắt nhìn ả mắng hỏi: "Vết thương này vừa nhìn là biết mới bị, không thể nào quá 3 canh giờ, ngươi thật sự không nhớ hay sao?"
Nha hoàn đó nhìn gương mặt âm trầm của Miêu Triết, trong ngày lạnh thế này mà sợ túa cả mồ hôi.
Mạnh Thiên Sở hỏi Miêu Triết: "Nha hoàn này là hầu ở phòng ai?"
Miêu Triết đáp: "Là nha hoàn hầu ở phòng Tuyết nhi."
Mạnh Thiên Sở lại hỏi: "Bình thường việc chiếu liệu săn sóc cho hai hài tử này cô ta có chen tay vào không?"
Miêu Triết còn chưa hồi đáp, nha hoàn đó vừa nghe có liên quan đến hai thiếu gia, hoảng sợ quỳ sụp xuống đất vừa dập đầu vừa khóc nói: "Lão gia, con không có a. Con không có giết tiểu thiếu gia a. Vết thương này là do con không cẩn thận bị đụng vào lang can, thật không có quan hệ gì đến con đâu a."
Mạnh Thiên Sở cười cười, vén tóc trên đầu xung quanh vết thương ra cho Miêu triết xem, nói: "Miêu lão gia, ngươi là người học y, tự nhiên biết trình độ vết thương liên quan thế nào. Vết thương như thế này thường là do người khác dùng lực đánh mà thành, chứ tự bản thân không cẩn thận đụng phải đại khái không tạo thành vết thương sâu như thế này đâu."
Miêu Triết nhìn nhìn miệng vết thương, nói: "Miêu Triết ta trước giờ đối với người dưới không bao giờ dùng gia pháp. Các ngươi thường cũng rất nghe lời, hôm nay trong nhà xảy ra sự tình lớn như vậy, ngươi còn muốn giấu diếm cái gì nữa. Nếu không nói, ta dù đánh chết ngươi cũng không sợ đến nha môn nói lý đâu. Quản gia, đem gia pháp ra đây. Ta không tin là moi không được cai miệng của con nha đầu chết bầm này."
Nha hoàn nghe thế vội vã bò tới trước mặt đại phu nhân cầu khẩn. Đại phu nhân nói: "Biết mạng của mình quan trọng phải không, vậy ngươi sao còn không chịu nói. Ngươi nếu nói rồi, ai còn đánh ngươi làm cái gì?"
Nha hoàn nghe thế vội vã thưa: "Lão gia, con xin nói, người hạ thủ lưu tình, con xin nói."
Miêu Triết quát: "Vậy còn không mau khai ra cho lẹ."
Nha hoàn vội nói: "Là lúc hoàng hôn ngày hôm qua, bà vú gọi con mang bố lót bị hai tiểu thiếu gia tè ướt lên lầu phơi. Mấy ngày nay trời thời tiết không tốt, tấm tả bố đó phải treo trên lồnglò sưởi mới được, do đó con mới mang tả bố đã khô từ dưới lò sưởi lên trên lầu. Khi đến lầu xong, ở trong phòng của thiếu gia nhìn thấy..."
Nói đến đây, nha hoàn không nói tiếp nữa. Mạnh Thiên Sở nghĩ nhất định là có điều gì khó nói cần giấu rồi, liền bước đến cạnh cô bé, khẽ bảo: "Lão gia và phu nhân đều ở đây, em nếu không chịu nói, chờ một lát lão gia dùng hình thì không sống nổi đâu."
Đại phu nhân cũng nói: "Mạnh sư gia nói phải lắm, nếu ngươi không chịu nói, lát nữa đây ta cũng không cứu ngươi được. Ngươi đụng gặp ai, ngươi nói đi chứ."
Nha hoàn cắn răng như hạ quyết tâm, đáp: "Vừa khéo đụng phải nhị phu nhân."
Sắc mặt Miêu Triết lập tức biến hẳn, hỏi: "Ả trong phòng thiếu gia làm cái gì?"
Nha hoàn nói: "Bà ấy đột nhiên thấy con đi vào, bộ dạng rất khẩn trương, lời nói cũng ấp a ấp úng. Con liền hỏi bà ta làm cái gì, bà ta bước tới tát cho con một bạt tay, nói là con nói năng không biết lớn nhỏ, đáp là chỉ nhớ hai thiếu gia, đến thăm hai thiếu gia. Con lúc đó còn liếc mắt nhìn hai thiếu gia ngủ trên giường, phát hiện bị gối đè lên mặt. Con lúc đó vội vã chạy tới mở gối ra, lúc này bà vú cũng tiến vào. Hai thiếu gia lập tức òa lên khóc, bà vú sợ quá tưởng là con làm cho thiếu gia khóc, còn trách con. Nhị phu nhân thừa cơ nói là con làm cho hai thiếu gia khóc, còn dùng cây chổi lông gà trên bàn đánh con. Con tránh ra cửa, phu nhân đuổi theo túm tóc con đập vào lan can, do đó..."
Miêu Triết nghe thế lửa giận liền bốc lên ba trượng, lập tức gọi quản gia đi lôi nhị phu nhân đến, sau đó hỏi tiếp nha hoàn đó: "Vậy sao ngươi trước đó không nói?"
Nha hoàn đáp: "Sáng sớm biết thiếu gia chết rồi, con rất sợ, sau đó nhị phu nhân tìm tới con, nói nếu như con dám đem chuyện hôm qua nói ra, phu nhân sẽ kêu người giết cả nhà của con, do đó con không dám nói."
Vừa nói xong, nhị phu nhân đã nhanh chóng mang theo cậu bé khoảng mười tuổi chạy tới, thấy nha hoàn đang quỳ dưới đất và Miêu Triết khí thế hung hung, sắc mặt của ả biến hẳn.
Miêu Triết gần như xông tới trước mặt nhị phu nhân, còn chưa kịp để cho ả lên tiếng nói câu nào, đã vung tay tát tới một chưởng. Một chưởng này trực tiếp đánh nhị phu nhân té xuống đất, miệng xuất huyết luôn. Mạnh Thiên Sở nghĩ, với lực khí của Miêu Triết như vậy, e rằng ngay cả răng hàm của nhị phu nhân này cũng bị đánh rụng. Cậu bé nhỏ bên cạnh nhị phu nhân sợ quá bật khóc òa, Miêu Triết chuyển thân bảo tam phu nhân đến dẫn cậu bé đi. Tam phu nhân bước tới kéo, nhưng hài tử đó khóc không chịu đi, dùng sức kéo lại ở bên cạnh mẹ.
Miêu Triết bực mình quát: "Nàng không biết ẵm nó đi hả?"
Tam phu nhân vừa nghe thế vội vã ẵm hài tử lên, mặc cho nó khóc giãy giụa ẵm mang đi. Nhị phu nhân té dưới đất thấy bộ dạng Miêu Triết như vậy, biết hôm nay mình đại nạn lâm đầu rồi.
Miêu Triết bước đến cạnh nhị phu nhân, cúi đầu hậm hực nhìn nàng ta, rồi đột nhiên chụm tóc kéo dùng sức lắc mạnh, đồng thời rống to: "Ngươi hôm qua đến phòng Tuyết Nhi để làm cái gì? Nói!"
Nhị phu nhân thấy Miêu Triết trong bộ dạng như muốn ăn thịt người vậy, rụt rè nói: "Thiếp... thiếp chỉ đến thăm hài tử."
Nhị phu nhân vừa nói dứt, Miêu Triết đột nhiên xô mạnh đẫy ả ngã xuống đất, tiếp đó giật cây roi da to dài khoảng hai mét trên tay quản gia quất tới. Nhị phu nhân gào thảm một tiếng, người tại hiện trường đều hoảng sợ không dám thở mạnh.
Mạnh Thiên Sở bước tới định khuyên ngăn, Miêu Triết đã nói: "Ta biết ngài là người của nha môn, ta đánh là người nhà của ta, nếu như con tiện nhân này hại con của ta, ta sẽ ở đây đánh cho con tiện nhân này chết luôn, các người ai cũng đừng khuyên ta. Các người không ai khuyên ta được đâu."
Mạnh Thiên Sở biết Miêu Triết đang phừng lửa giận, lại là người luyện võ, trong đây ngoại trừ Chu Hạo, e rằng không có ai là đối thủ của y. Người khác e rằng cũng không dám đến khuyên. HƠn nữa nghĩ kỹ, cứ để y hỏi thử như vậy cũng hay, có thể là án hài tử bị giết này nhanh chóng kết thúc. Và thế là hắn lui qua một bên, cùng mọi người đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Nhị phu nhân bị đánh một roi, cơ thịt trên mặt gần như co hết lại. Ả đại khái không thể ngờ Miêu Triết sẽ thật sự ra tay đánh ả, cho nên một roi này đánh xuống, ả lập tức hiểu rõ thực trạng của mình.
Miêu Triết hỏi lại: "Ngươi hôm qua đến phòng của Tuyết Nhi làm cái gì? Ngươi có chịu nói hay không, không nói ta đánh cho ngươi chết phứt cho rồi."
Nhị phu nhân khóc lóc đáp: "Lão gia, hài tử của Tuyết nhi không phải là thiếp giết thật mà. Hôm qua thiếp chỉ đến phòng đó, lúc đó chỉ là muốn xem hai hài tử thế nào, rồi sau đó không có tới nữa. Thiếp sau đó nhất mực ở phòng của đại phu nhân cùng tam phu nhân, và còn có bà vú để đánh mạc chược nữa. Đại khái canh hai rồi chúng thiếp mới tan đi, sau đó thiếp trở về đi ngủ."
Miêu Triết hỏi: "Ngươi còn không chịu khai thật, có phải vậy không? Vừa rồi nha hoàn trong phòng Tuyết nhi đã nói rồi, nó nhìn thấy ngươi từ trong phòng Tuyết nhi đi ra, hơn nữa người còn bịt đầu của hài tử bằng mấy cái gối nữa.
Nhị phu nhân nghe thế, ngẫm nghĩ rồi cuối cùng gật đầu. Miêu Triết vừa nhìn thấy ả gật đầu, roi da lập tức quất mạnh xuống đầu, nhị phu nhân lập tức lăn lộn trên đất gào thảm, rất nhiều người không dám nhìn, nhắm luôn mắt lại.
Nhị phu nhân lớn tiếng nói: "Lão gia, thiếp sai rồi, thiếp sau này không dám nữa."
Miêu Triết rốn glên: "Ta hôm nay đánh chết ngươi, còn gì sau này nữa. Ngươi tâm địa gì thế, sao lại ngay cả chuyện như vậy cũng làm được?"
Nhị phu nhân khóc gào nói: "Lúc đó bọn họ đã mở gối đè hài tử lên, hài tử cũng không chết, hơn nữa chúng thiếp tối chỉ đánh mạt chược, lúc đó nha hoàn còn mang hài tử đến cho bà vú cho bú, điềm này đại phu nhân và tam phu nhân đều nhìn thấy hết a."
Mạnh Thiên Sở bấy giờ cũng nhớ lại, từ nhiệt độ cơ thể của em bé, từ thời điểm chết cho đến khi phát hiện có đến bốn canh giờ, hơn nữa hài tử khi chết bị treo ở xà nhà, khá cao, với lực khí của một nữ nhân không có khả năng kéo hai hài tử đồng thời trên lên đó.
Miêu Triết chuyển thân lại nhìn bà vú, cười lạnh bước tới hỏi: "Ngươi không ngờ giao hài tử cho nha hoàn, còn ngươi thì đi chơi mạt chược?"
Bà vú biết mình đã làm sai, lập tức quỳ xuống cầu xin. Lúc này tứ phu nhân Tuyết Nhi xem ra bị tiếng khóc gào của nhị phu nhân làm cho tỉnh lại, một mình bước xuống từ trên lầu.
Tam phu nhân thấy vậy vội tới đỡ, Miêu Triết bước tới yêu thương nói: "Không phải là bảo nàng ngủ rồi sao? Sao lại dậy xuống đây vậy?"
Tứ phu nhân đưa mắt nhìn Miêu Triết, ánh mắt hiện tận nhu tình. Nàng ta không trả lời y, mà bước tới trước mặt nhị phu nhân, nói: "Con của nàng cũng là con, con ta sinh sao lại bị nàng coi là cái đinh trong mắt cái nhọt trong thịt vậy? Bình thường ta đãi con nàng chẳng khác con rượt, nàng đãi hai con ta thế nào, chẳng phải chởi cha mắng mẹ thì cũng làm những trò táng tận lương tâm thế kia vậy?" Tuyết Nhi vừa nói vừa lưu lệ, nói một hơi một lốc khiến trong lòng mọi người đều khó chịu, xem ra nàng ta cái gì cũng nghe hết rồi.
Nhị phu nhân thấy tứ phu nhân nói vậy, mặt lộ vẻ áy náy, nói: "Muội muội, là ta nhất thời hồ đồ, thấy lão gia ngày thường chỉ đối tốt có mình muội, nên mới làm những chuyện hồ đồ như vậy. Sau chuyện đó ta hối hận lắm, nhưng hai vị tiểu thiếu gia không phải là ta giết. Cho dù ta có lòng đó thật đi chăng nữa, cũng là đã bị nha hoàn của muội nhìn thấy, ta sợ nó nói ra, đương nhiên không dám làm gì nữa, muội hãy tin ta."
Tứ phu nhân Tuyết Nhi không lý gì đến lời nhị phu nhân, chỉ đi lại bên cạnh Miêu Triết, nói: "Bình thường lão gia sủng ái thiếp thiếp đã nói rồi, đừng có đem niềm yêu thương toàn bộ phóng lên người một mình thiếp, lạnh lùng các vị tỷ tỷ khác. Người khác sẽ hận thiếp đó. Không ngờ thật là vậy, nhưng không ngờ lại báo ứng lên người hài tử của thiếp, ha ha ha ha..." Tuyết Nhi đột nhiên cười lớn mấy tiếng, thân người lắc lư, tam phu nhân vội bước tới đỡ, thì thấy một dòng máu tươi phun ra khỏi miệng Tuyết Nhi.
Hình Danh Sư Gia
Mộc Dật