Chương 227
Người Có Tài
Tả Giai Âm mỉm cười ngồi xuống cạnh tứ phu nhân, nhìn nàng ta nói: "Đếm thăm cô, cô khỏe hơn chưa?"
Tứ phu nhân nghe quen người bên cạnh gọi mình là tứ phu nhân, đột nhiên nghe Tả Giai Âm gọi mình thế, hơn nữa Tả Giai Âm lớn hơn nàng mấy tuổi, cho nên nàng cảm thấy rất thân thiết.
Nàng nhìn Tả Giai Âm cười yếu ớt, nói: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội từ nhỏ thân thể đã yếu, một năm có mấy ngày khỏe đâu. Hơn nữa, sau khi sinh hài tử, thân thể đã không như trước nữa rồi."
Tả Giai Âm khẽ nắm tay tứ phu nhân, phát hiện chẳng có chút ôn độ nào, thầm nghĩ nhất định là khí hư gây ra, liền hỏi:
"Muội muội bình thường uống thuốc gì?"
Tứ phu nhân nói: "Kỳ thật muội cũng không rõ, nghe đại phu nhân nói, tỷ ấy cắt thuốc cho muội đều là loại bổ máu điều lý."
Trong quá trình Tả Giai Âm nắm tay đã lén bắt mạch của nàng ta, hiện giờ hỏi tiếp: "Vậy muội uống thuốc xong cảm thấy thế nào, thân thể khỏe hơn không?"
Tứ phu nhân lắc đầu, nói: "Lần này mãi không thấy bớt, ngược lại càng lúc càng cảm thấy không khỏe. Lão gia nói đại khái là do tâm bệnh của muội, không còn hài tử nữa, tâm tình u uất, cho nên mới không hữu dụng. Muội nghĩ ắt là vậy rồi."
Tả Giai Âm quay đầu nhìn Mạnh Thiên Sở đứng ở bên cạnh mình, ý tứ là bản thân nàng đã biết vấn đề ở đâu, Mạnh Thiên Sở gật đầu hiểu ý.
Tả Giai Âm nói: "Muội muội hãy nghĩ cho khỏe, thuốc vẫn phải uống, chỉ là tâm tình cũng rất quan trọng, hãy nghĩ thông một chút, lát nữa tỷ sẽ mang thuốc cho muội uống. Muội uống chút ít sẽ khỏe thôi."
Nói xong, Tả Giai Âm đứng dậy, bước đến cạnh Mộ Dung Huýnh Tuyết, nhỏ giọng nói: "Chờ lát nha hoàn nhà ta đưa thuốc đến, làm phiền muội đích thân đưa thuốc cho nàng ta uống, nhớ ngoại trừ thuốc của ta ra đừng cho nàng ta uống thuốc của ai khác cả."
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu, Tả GIai Âm quay lại cạnh tứ phu nhân, ngồi xuống nói: "Muội muội dưỡng bệnh cho khỏe, ngày mai ta lại đến thăm."
Tứ phu nhân cảm kích ứa lệ đầy khóe mắt, nghẹn ngào nói: "Muội và tỷ tỷ là kẻ xa lạ, tỷ tỷ lại đãi muội tốt như vậy. Nếu muội khỏe rồi, rất mong được kết nghĩa kim lan với tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ có vui lòng không?"
Tả Giai Âm khẽ dùng tay sờ trán tứ phu nhân, ôn nhu nói: "Ta làm gì lại không đồng ý chứ, chỉ cần muội trải lòng ra một chút, cố vui lên một chút thì thân thể tự nhiên khỏe thôi."
Tứ phu nhân gật gật đầu, nắm chặt tay Tả Giai Âm không buông, người ở bên cạnh chứng kiến không khỏi chua xót cõi lòng.
Tả Giai Âm đứng dậy cười cười với tứ phu nhân rồi bước ra cửa, Mạnh Thiên Sở cũng ra theo.
Đưa Tả Giai Âm ra tới cửa, hắn thấy tâm tình của nàng nặng nề, biết là vì tứ phu nhân, liền an ủi: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, thân thể của nàng so với trước không giống nhau đâu."
Tả Giai Âm nhìn Mạnh Thiên Sở, dùng tay đặt lên tay hắn, nói: "Đều nói hồng nhan bạc mệnh, thiếp vốn không tin, một người xinh đẹp như vậy mà rơi vào tình cảnh hiện nay, nếu như chỉ là dung mạo bình thường có thể còn tìm nhà tầm thường sống cả đời cho khỏe, sinh con đẻ cái cộng hưởng tuổi trời. Thứ nữ nhân cần chẳng phải chỉ thế thôi sao?"
Mạnh Thiên Sở biết nàng không vui, đổi lại là ai nhìn thấy người đẹp như vậy mà hiện giờ chỉ là cái xác không như thế đều thấy tiếc.
Hắn nói: "Ta biết nàng nhận thấy Tuyết nhi không đáng bị như vậy, ta cũng thế, nhưng mà đừng vì chuyện đó mà nghĩ quá nhiều, giữa người và người có khác nhau. Nàng nhìn xem, ta chẳng phải vô cùng yêu thương nàng sao, có phải không nè?"
Tả Giai Âm thở dài, nói: "Đúng vậy, nếu như đối với thiếp mãi như thế, thiếp mãn nguyện rồi."
Mạnh Thiên Sở biết nữ nhân nếu thấy nữ nhân khác sống không hạnh phúc, đều liên tưởng tới bản thân mình, than thở hoài hoài giống như bản thân rơi vào cảm ngộ đó vậy. Hắn nói: "Không phải nam nhân nào cũng bạc tình, nam nhân nếu mà nghiêm túc chẳng có nữ nhân nào sánh bằng đâu. Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa, nói xem nàng thăm mạch xong nhận định thế nào."
Mạnh Thiên Sở cố ý láy đề tài câu chuyện, không muốn Tả Giai Âm vì chuyện đó mà ảnh hưởng tâm tình.
Tả Giai Âm đáp: 'Thuốc thì cũng có tính tương sinh tương khắc, đại phu nhân này xem ra là dùng biện pháp đó để hại người rồi. Bà ta biết thân thể Tuyết nhi không tốt, cho nên không ngừng tẩm bổ, trong khi thân thể Tuyết nhi hư nhược, sao có thể chịu đựng được thuốc hành chứ. Bà ta sao không cho uống tì sương luôn cho chết cho thống khoái."
Mạnh Thiên Sở ôm Tả Giai Âm vào lòng, nói: "Được rồi, ta biết rồi, sau này chuyện này nàng không phải lo nữa, cái này để tướng công của nàng lo cho, nếu sớm biết như vậy ta không để nàng tới, làm cho nàng thương cảm như vầy, chỉ tại ta không tốt."
Tả Giai Âm bảo: "Chính là Miêu Triết và đại phu nhân làm trò, như vậy tứ phu nhân sau này sống không an ổn rồi."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Được rồi, được rồi, bảo nàng đừng nghĩ mà cứ nghĩ hoài. Nàng về trước đi, ta ở đây chút nữa sẽ xong, ta còn phải đi gặp đại phu nhân và Miêu Triết, các nàng ngủ trước, không cần chờ ta."
Tả Giai Âm đi rồi, Mạnh Thiên Sở lần thứ nhì đến phòng của đại phu nhân. Đại phu nhân vừa ngục tốt mang cơm ăn xong, chỉ còn chén không, liền bảo: "Không ngờ đại phu nhân ăn quen món ăn ở lao phòng này đây ha."
Thái độc của Đại phu nhân so với trước tốt hơn nhiều, xem ra là nhận tội xong cảm thấy nhẹ người đi. Bà ta thậm chí còn nở nụ cười hiếm có, nhìn Mạnh Thiên Sở xong trở về giường mình ngồi xếp bằng, nói: "Không có gì mà ăn không quen, không biết cơm nước thế này còn ăn được mấy ngày nữa."
Mạnh Thiên Sở biết bà ta nói đây là ý gì, xem ra lòng nhận tội đã chắc lắm rồi. Hắn tìm cái ghế gần lò sưởi ngồi xuống, nói: "Nếu như đại phu nhân đã thừa nhận giết hai hài tử và nhị phu nhân, vậy dùng cách giả quỷ để dọa tứ phu nhân và tam phu nhân có phải là bà?"
Đại phu nhân lạnh lùng nhìn hắn, đáp: "Nếu như đã nhận tội lớn rồi, tội nhỏ có nhận hay không có khác gì, đều là ta làm hết đó."
Mạnh Thiên Sở cười: "Vậy người bà muốn giết đều đã giết hết rồi, còn giả thần giả quỷ làm gì?"
Đại phu nhân ngẫm nghĩ, nói: "Kỳ thật là muốn dọa các người, để các người cho là trong nhà có quỷ, không đến tra nữa."
Mạnh Thiên Sở nghe thế không nói gì, cúi đầu cho cũi vào bếp, đại phu nhân thấy hắn không hỏi, bèn nhắm mắt lại tự niệm kinh.
Mạnh Thiên Sở đột nhiên buông một câu: "Bà cho lão gia uống nhiều thuốc như vậy, thân thể ông ta không khỏe sao?"
Hắn kỳ thật không hy vọng đại phu nhân trả lời, mà chỉ muốn xem phản ứng của bà ta thôi. Quả nhiên, đại phu nhân nghe thế liền mở mắt, xem như có vẻ không hiểu lời của hắn vậy.
Mạnh Thiên SỞ cười nhìn đại phu nhân, nói: "Đừng có cho là ta không có cách gì đối phố với hơn 100 bình thuốc của bà, bà dù sao cũng không thể cho ta biết thuốc đó bà để dành cho bà và tứ phu nhân uống chứ."
Đại phu nhân nghe hắn đề cập tới tứ phu nhân, biểu tình càng khó coi hơn, nói: "Ta cái gì cũng thừa nhận hết rồi, người có thể tha cho những người còn sống đó được không?"
Mạnh Thiên SỞ hỏi lại: "Cái gì mà những người đó? Kỳ thật trong lòng bà chỉ có một người mà thôi."
Đại phu nhân thống khổ rên lên một tiếng, nói: "Ngươi không cần nói gì nữa, người là do ta giết, chẳng có quan hệ với bất kỳ ai."
Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh đại phu nhân, buông từng lời: "Được, vậy ta chỉ muốn hỏi một câu, tứ phu nhân bà cũng muốn giết, vậy vì sao bà không tìm cách giết hết những nữ nhân bên cạnh y?"
Đại phu nhân tránh ánh mắt sắt bén của Mạnh Thiên Sở, thản nhiên: "Ai cũng có số mạng, đáng chết thì không sống được, đáng sống thì không chết được."
Mạnh Thiên Sở nhìn bộ dạng của đại phu nhân, bảo: "Cả đời của bà đều dành cho Miêu gia, bà quả thật đã bỏ hết mọi thứ vốn có của bà rồi."
Đại phu nhân nghe thế không nói gì, khóe miệng giật giật một lúc, sau đó nhắm mắt lại, nói: "Ngươi đi đi, không cần đến nữa đâu."
Mạnh Thiên SỞ thấy đại phu nhân như vậy biết là bà ta không muốn nói gì nữa. Nếu vậy hắn quyết định tìm người có thể nói.
Miêu Triết bị Vương Bước đến trước phòng giam của Miêu Triết, Mạnh Thiên Sở không thấy có bồn lửa bên trong, chỉ có một cái đèn chén đã cháy hết dầu, trên lao phòng có một cửa sổ nhỏ bị gió thổi tốc vào, khiến phòng càng thêm lạnh. Miêu Triết co rúc trong một góc, toàn thân rụt lại, không còn lộ hình tượng Miêu lão gia hô phong hoán vũ ngày nào.
Ngục tốt mở cửa lớn tiếng nói: "Miêu Triết, Mạnh sư gia tới, ngươi dậy thưa chuyện."
Miêu Triết ngẩn đầu nhìn mấy người ở cửa, do trong phòng khá tối nên chẳng nhìn rõ biểu tình của y.
Hình Danh Sư Gia
Mộc Dật