Hình Danh Sư Gia

Chương 226

Chương 226


Bí Ẩn Nam Nhân

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Như vậy là hay nhất, y thuật của Giai Âm tỷ tỷ là không thành vấn đề, hơn nữa cần xem luôn thứ tìm ra từ phòng tam phu nhân là cái gì?" T Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta cũng có ý đó, ta hiện giờ đi ngay, cô chịu khó chiếu cố bên này, ta sẽ nhanh chóng về ngay."
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu, đáp: "Đi đi, muội không sao đâu."
Mạnh Thiên Sở lập tức dẫn Chu Hạo rời khỏi lao phòng, về nhà mang theo Tả Giai Âm thẳng tới Miêu gia.
Khi đến nới, hắn dẫn Tả Giai Âm vào phòng của đại phu nhân trước, chỉ cho nàng xem tủ đựng thuốc của bà ta. Tả Giai Âm vừa nhìn thấy tủ thuốc này, dáng vẻ đầy kinh ngạc cũng giống như Mạnh Thiên Sở lần đầu thấy vậy.
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Ta còn cho rằng Giai Âm là lão luyện giang hồ nữa, không ngờ cũng cả kinh vì chuyện này."
Tả Giai Âm bẻn lẻn cười: "Xác thật là rất kinh ngạc, cảm giác Miêu gia này từ trên xuống dưới đều là bệnh nhân vậy, mà dù có vậy cũng không cần nhiều thuốc thế này. Đại phu nhân này quả thật là khoa trương."
Trong lúc nói, Tả Giai Âm đã lấy ra mấy bình thuốc trên tủ xem xét. Mạnh Thiên Sở không rành, nên đứng bên cạnh xem.
Tả Giai Âm lấy mấy bình xem xét xong, quay sang nói với Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đứng sau đó: "Làm phiền mọi người lấy thuốc trong tủ ra dùm muội, quá nhiều, nhất thời muội không xem hết đâu."
Mạnh Thiên Sở nói: "A! Ta tưởng đâu nàng vừa nhìn là rõ ngay chứ, thì ra là nàng phải xem xét từng cái, vậy chừng nào mới xong đây? Nàng còn muốn chúng ta dọn ra, vậy thì dọn tới chừng nào, chúng ta còn đến lao phòng nữa."
"Thiếp biết chàng là còn sâu lười mà!" Tả Giai Âm cười đáp.
Chu Hạo bước lên cười nói: "Để thiếu gia nghỉ ngơi, để tôi giúp nhị phu nhân cho."
Tả Giai Âm nói: "Một mình thúc tự nhiên không thể nào làm xuể rồi, hay là vầy đi, mỗi khi ta xem một bình, mọi người lấy ra tiếp ra. Thiếu gia phụ trách bên trái, Chu đại thúc phụ trách bên trái, ta nói lấy cái nào thì lấy cái ấy, được không?"
Mạnh Thiên Sở và CHu Hạo đành gật đầu. Tả Giai Âm liền bảo: "Vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Ba người thế là bận rộn lục lọi phòng đại phu nhân, khoảng thời gian tàn nửa cây nhang thì Tả Giai Âm cười nói: "Không cần làm nữa, thiếp biết rồi."
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo nhìn mười mấy bình thuốc trước mặt, tổng cộng khoảng ba mươi.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nàng mệt chưa? Hay là nghỉ một chút, ta quên mất nàng lúc này rất dễ mệt." Nói xong bước đến cạnh Tả Giai Âm ái ngại hối lỗi.
Tả Giai Âm lắc đầu, nói: "Không phải, là thiếp tìm ra quy luật rồi."
Mạnh Thiên Sở lặp lại: "Quy luật?"
Tả Giai Âm dạ một tiếng, sau đó đưa tay chỉ thuốc trên tủ: "Thiếp phát hiện cái tủ này có 4 tầng, tuy bình thuốc lớn nhỏ giống nhau, sắp rất ngăn nắp, nhưng mỗi tầng đều đặt bình số chẳn và bình số lẻ rất khác nhau."
Mạnh Thiên Sở vô cùng kinh ngạc: "Ý tứ của nàng là trong nhiều thuốc như thế này mà chỉ có hai loại thuốc à? Nàng có giởn chôi không đó?"
"Thiếp không có đùa với chàng, thiếp đâu có nói là trong số thuốc này chỉ có hai loại không thôi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy ý của nàng là?"
Tả Giai Âm đáp: "Ý của thiếp là, song số thuốc ở bình xếp vị trí chẳn là thuốc thường thấy, nhưng thuốc ở bình lẽ thì lại dùng để trị một loại bệnh."
Mạnh Thiên SỞ hỏi: "Vậy sao? Là bệnh gì?"
Tả Giai Âm nhìn CHu Hạo đứng bên cạnh, ngượng ngùng nói: "Bệnh của nam nhân."
Mạnh Thiên Sở còn chưa hiểu rõ lắm: "Bệnh của nam nhân? Bệnh gì a, nói cụ thể chút xem."
Tả Giai Âm xem ra rất khó xử, thấy Mạnh Thiên Sở hỏi kỹ như vậy, mặt đỏ hồng cả lên. CHu Hạo lập tức hiểu ngay, liền mượn cớ trong phòng hơi ngộp, liền đi ra ngoài.
Tả Giai Âm thấy Chu Hạo đi rồi, liền nhỏ giọng nói với Mạnh Thiên Sở vài câu. Hắn bây giờ mới hiểu Tả Giai Âm nói bệnh của nam nhân đó chính là dương nuy (liệt dương), hay còn gọi là hội chứng không cương cứng lên được, không thể sinh hoạt chồng vợ bình thường.
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Giai Âm, cái này giởn chơi không được. Nàng xem kỹ lại coi, người duy nhất trong nhà này có thể uống thứ thuốc mà nàng nói đó có lẽ chính là Miêu Triết, nhưng mà y đã cưới vợ nạp thiếp còn sinh con đẻ cái như vậy nữa mà, nhất định là nàng nhận lầm rồi."
Tả Giai Âm cũng nói: "Thiếp cũng rất phiền, y không những có vợ con, mà còn nạp 3 phòng tiểu thiếp, hơn nữa còn có trai có gái. Y không thể nào là người cần uống thuốc này. Nhưng mà, thiếp không thể nhìn lầm, chàng cứ tìm người đến đây, chỉ cần người đó có học qua y đều có thể nhìn ra điều này."
Mạnh Thiên Sở trở nên hồ đồ, sao sự tình lại như thế chứ? Chẳng lẽ ai đã nói dối với hắn? Nhưng mà là ai đây?
Mạnh Thiên Sở nhìn số bình thuốc, đột nhiên nhớ đến thứ thuốc ở phòng tam phu nhân. Hắn đã xem xét qua, nhưng không phải là trung dược. Còn nó là cái gì thì hắn không thể nói ra. Hắn đem thuốc đó ra cho Tả Giai Âm xem, nàng xem xong hỏi: "Cũng là thuốc lấy từ phòng này ra à?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Không phải, là từ phòng của tam phu nhân."
Tả Giai Âm lấy thuốc đó ra cửa xe xem do trời đã bắt đầu tối, ánh sáng trong phòng không đủ, Mạnh Thiên cũng theo ra.
Tả Giai Âm suy nghĩ một hồi, thở dài nói: "Cái này là thủy ngân, chàng biết dùng để làm gì không?"
"Độc dược? Chẳng phải chứ! Chu Hạo nhìn thấy cô ta uống vào đó!"
Chu Hạo ở bên cạnh gật đầu, nói chính mắt thấy tam phu nhân uống vào trong bụng.
Tả Giai Âm nói: "Chàng chẳng phải nói cô ta ở Miêu gia 5 năm không thụ thai hay sao? Nguyên nhân trong đó chính là cái này!"
"Vậy sao? Thứ này có thể khiến nữ nhân không thụ thai à?" Mạnh Thiên Sở cảm thấy bản thân quả là mở mang kiến thức rồi, lần đầu tiên nghe nói thứ này lại có thể tránh thai.
Tả Giai Âm đáp: "Thiếp trước đó nói với chàng là có rất nhiều thứ có thể tránh thai, như xạ hương cái gì đó đều có thể, đương nhiên thứ hữu hiệu nhất là cái này. Tuy nó có độc, nhưng nếu dùng số lượng ít sẽ không thành vấn đề, chỉ có điều mạo hiểm quá lớn, không lưu tâm là không bảo đảm tính mệnh. Cho thấy tam phu nhân là người thà chịu chết chứ không lưu dòng giống cho Miêu gia."
Mạnh Thiên Sở nói: "Xem ra tam phu nhân này vì báo cừu mà khổ tâm vô cùng, vì thù của mình cô ta mà không biết kéo theo bao nhiêu người."
Tả Giai Âm đem thủy ngân trả lại cho Mạnh Thiên Sở, quay đầu nhìn phòng đầy thuốc, thở dài nói: "Thuốc vốn là để cứu người, nhưng không ngờ nhà này học y không phải để cứu người, thật là đáng tiếc đáng trách."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao mới biết số thuốc này là để dành cho Miêu Triết uống chứ?"
Tả Giai Âm ngẫm nghĩ, đáp: "Chàng chẳng phải hoài nghi hai đứa con của tứ phu nhân chết có liên quan đến Miêu Triết hay sao, ắt là vì y hoài nghi hai đứa nhỏ này không phải là con của y."
Mạnh Thiên Sở gật đầu.
Tả Giai Âm hỏi: "Vậy cái chết của nhị phu nhân thì sao? Có khi nào giống như trường hợp này?"
Mạnh Thiên Sở nghĩ cái này cũng không phải là không có khả năng, vừa khéo hai phu nhân đều sinh con cho Miêu Triết, nếu như bản thân không thể sinh dục, vậy hai nữ nhân này rõ ràng là cắm sừng lên đầu mình, y không thể nói ra, chỉ còn biết diệt khẩu. Hắn đáp: "Cũng có khả năng này, chỉ là vì sao y không giết Miêu Nhu và Miêu Giác chứ?"
Tả Giai Âm nói: "Miêu Nhu là con gái, hơn nữa đã gả đi rồi, nhà chồng của Miêu Nhu còn có quan hệ làm ăn và lợi ích với y, y đại khái là tính tới điểm này. Còn về Miêu Giác, y hoặc là cảm thấy dù sao cũng phải có một người kế thừa, cho nên mọi căm hận đổ lên đầu nữ nhân đã cho y cắm sừng, làm như vậy y sẽ cảm thấy hả giận."
Mạnh Thiên Sở cảm thấy lời phân tích của Tả Giai Âm là có đạo lý, nếu đúng là như thế, vậy tam phu nhân vô tâm không lưu hậu nhân cho Miêu Triết đã vô tình tự cứu mình. Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu như vậy thì tứ phu nhân đã nói dối với Mộ Dung Huýnh Tuyết rồi, nếu như thế, thì hai đứa con của nhị phu nhân và tứ phu nhân là con của ai đây?
Mạnh Thiên Sở càng nghĩ càng không minh bạch. Án này ngay từ lúc đầu đã có rất nhiều vấn đề khiến người ta nhìn không rõ, giải thích không minh. Vừa nhìn được một chút vấn đề, thì vấn đề khác lại xuất hiện phủ định cho cách lý giải vừa rồi.
Mạnh Thiên Sở trở về phòng ngồi xuống ghế suy nghĩ, không thể nào tấu xảo trong 4 phu nhân thì có hai người ngoại tình có con, hơn nữa khi xưa đại phu nhân cũng có con, tuy là quái thai nhưng cũng là đã sinh qua, tại sao y không đem đại phu nhân giết luôn đi?
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Có khi nào thân thể của y vốn không có vấn đề, có năng lực sinh dục, nhưng mà cơ hội này không lớn, chỉ thỉnh thoảng xảy ra, vừa khéo nhị phu nhân và tứ phu nhân gặp may nên mang thai không?"
Tả Giai Âm đáp: "Khả năng này hoàn toàn có thể, có người lúc trẻ rất sung sức nhưng về già lại dương nuy, có người có khả năng sinh dục nhưng hiếp muộn, và nếu nhất mực chửa trị thì cũng có nhiều cơ hội có con."
Mạnh Thiên Sở đứng dậy nói: "Điều này ta phải hỏi đại phu nhân mới biết được, đi, chúng ta trở lại lao phòng, Giai Âm nàng thuận tiện xem qua bệnh cho tứ phu nhân."
Ba người trở về lao phòng. Mạnh Thiên Sở, Chu Hạo đưa Tả Giai Âm vào khám cho tứ phu nhân.
Lúc này tứ phú nhân đã án chiếu theo ý của Mạnh Thiên Sở được dời vào cạnh phòng nghỉ của ngục tốt, điều kiện đã tốt hơn nhiều, có Mộ Dung Huýnh Tuyết ở cạnh bên nói chuyện.
Tả Giai Âm bước đến cạnh giường, tứ phu nhân hé mắt, mơ hồ nhìn thấy nữ tử áo trắng đứng cạnh mình, nỗ lực nhìn kỹ hơn, cuối cùng nhận ra đó là nhị phu nhân xinh đẹp của Mạnh Thiên Sở.


Hình Danh Sư Gia

Mộc Dật

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất