Chương 234
Sự Khoan Thứ Không Thể Tiếp Thụ
Miêu Nhu sau khi thấy tứ phu nhân nói với mẹ mình trước khi chết như vậy, đã cải biến cách nhìn rất lớn về nàng ta. Hơn nữa nàng cũng biết tứ phu nhân sẽ như mình, là người bị hại nặng nhất trong cái biến cô gia đình này, cho nên đã đồng tình với nữ tử đó, không dùng ánh mắt trước kia nhìn và đối xử với nàng ta nữa.
Tứ phu nhân cười thảm, nói: "Người chết rồi ta nghĩ bọn họ đều hi vọng những người còn sống như chúng ta đây tiếp tục sống cho tốt. Ta không muốn khuyên con cải biến chủ ý gì. Ta chỉ muốn nói cho con biết, ai cũng đều có lúc làm sai chuyện gì đó. Nếu như chúng ta đều như Tiểu Tiểu mang trong lòng mối thù hận trong lòng mà sống như vậy, cho dù có khiến người mà chúng ta thù hận chết đi, thành bộ xương khô rồi, y tự nhiên cũng không nhìn không nghe được những người còn sống chúng ta đây sống thế nào cả. Chẳng lẽ con cảm thấy loại sinh hoạt như vậy có ý nghĩa gì hay sao?"
Sau khi tứ phu nhân nói một hồi, mọi người đều không khỏi dùng ánh mắt khen ngợi nhìn nàng ta: cô gái có hai con vừa chết, và bản thân cũng suýt chết đi này sau khi nói một hồi không khỏi khiến người ta quay đầu nhìn lại.
Miêu Nhu thở dài một hơi, cúi đầu không nói, nhưng cái giận trong lòng cũng đã tiêu đi không ít.
Tứ phu nhân tiếp tục: "Đều nói trên đời này không có cha mẹ sai. Chúng ta làm con cái càng không có lý do tức giận cha mẹ. Một người làm sai chuyện gì, sẽ vì chuyện đó mà chịu trách nhiệm. Mẹ con là vậy, cha con cũng vậy, kỳ thật xuất phát điểm của họ là đều vì cái nhà này."
Miêu Nhu vô cùng kinh ngạc với sự rộng lượng của tứ phu nhân, ngẩn đầu nói: "Tứ nương, bọn họ một người thì định giết con người, một người thì tận tay giết chết, người lại còn nói họ vì cái nhà này sao?"
Giọt nước mắt trong veo của tứ phu nhân từ từ chảy xuống. Nàng ta kéo tay Miêu Nhu nói: "Đíng vậy, mẹ con lo là ha đứa con của ta tranh sủng ái với đệ đệ của con, lo là sự xuất hiện của ta sẽ khiến cho bà ta và các phu nhân bị ghẻ lạnh. Để giữ cho cái nhà này giống như trước, bà ta mới làm như vậy. Đối với cha con... ta không nói con cũng biết cũng là vì lo cho cái nhà này, sợ cái xấu lan truyền ra ngoài, cho nên mới nổi dậy sát niệm."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nhu nhi, ta nhất mực coi cô là một cô nương thương ghét rõ ràng, nhưng mà cô chẳng cảm thấy lời của tứ phu nhân là có đạo lý sao?"
Miêu Nhu nhìn nhìn tứ phu nhân, sau đó quay sang Tiểu Tiểu vẫn còn quỳ, nói: "Vậy ý của huynh là đối với nữ nhân đáng hận này huynh có thể tha thứ được sao? Nếu như không phải là à khơi gợi với cha muội, cha muội sao có thể giết con ruột của mình chứ?"
Tứ phu nhân nhìn Tiểu Tiểu, nói: "Ta còn có lời này, những người đã chết rồi dù sao cũng hi vọng nhưng người còn sống tiếp tục sống tốt. Cô ta cũng vì mất cha mẹ mới định báo thù, chúng ta ở đây ai cũng là người bị hại, con bảo ta đi hận ai đây?"
Lời của tứ phu nhân cuối cùng cũng khiến tam phu nhân nhất mực quỳ ở đó lớn tiếng khóc. Trong thời gian dài như vậy, chưa từng có ai thấy ả ta rơi một giọt lệ nào. Ả nhất mực quật cường ung dung đối diện với mọi người và nói chuyện xấu trước giờ của mình, không có chút gì là ra vẻ ủy khuất, nhưng độc có lần này ả đã khóc.
Mọi người không ai nói chuyện, đều lặng nghe tiếng khóc đau lòng xé ruột của ả. Ả phục dưới đất, mái tóc lòa xòa phủ lên mặt, tiếp đó ả ngồi dậy vén lên, bấy giờ mọi người mới phát hiện mắt đã xưng to.
Mạnh Thiên Sở bước tới trước mặt ả, bảo: "Cô nếu như sớm cho nước mắt uất ức và oán hận chảy ra, thì đại khái hôm nay sẽ không có nhiều người nuốt hận chết đi hay ngồi nhà lao thế này."
Tiểu Tiểu nói: "Nhiều năm rồi ta vẫn không rõ bản thân đang nhất mực sống trong cừu hận. Hiện giờ nghe Tuyết nhi nói thế, ta cảm giác bản thân xấu xa và bỉ ổi thế nào. Ta đã nợ người ta mấy đời, làm sao trả được đây?"
Nói xong, Tiểu Tiểu đứng lên chỉnh áo quần, nói với Mạnh Thiên Sở: "Mạnh sư gia, ngài từng hỏi tôi là chừng nào tôi định rời khỏi cái nhà đó, lúc đó tôi nói chờ khi hung thủ chân chánh đã tìm được rồi, tôi sẽ li khai. Hiện giờ hung thủ chân chính đã đứng trước mặt mọi người, ngài có thể mang tôi đi được rồi."
Mạnh Thiên Sở cười khổ, thì ra câu này là nên lý giải như vậy! Ả ta quả là tâm tư chẩn mật, nếu không phải là đã bị hắn vạch ra âm mưu, e rằng chuyện này cứ thế mà trôi.
Mạnh Thiên SỞ bước đến cạnh Miêu Nhu, hỏi: "Cô nghĩ kỹ chưa?"
Miêu Nhu còn chưa nói gì, đại phu nhân đã lên tiếng: "Thôi vậy, ta còn nói gì đến chuyện lưu giữ hài tử lại nữa chứ? Hãy để chúng đi đi."
Mạnh Thiên Sở đưa cái khăn thêu hoa mạn đà la cho Tiểu Tiểu, nói: "Ta trước đây mãi không hiểu cô thêu cái khăn này là có ý gì, hiện giờ thì đã rõ, cô dùng nó để ngầm cổ vũ bản thân tiếp tục hoàn thành kế hoạch báo thù. Cô hi vọng cô có vẻ ngoài xinh đẹp thế này, bên trong thì độc chết người như hoa Mạn Đà La thế này. Chỉ cần ai tiếp cận cô đều sẽ có mạng không tốt, phải không? Hiện giờ vật đã nguyên chủ, trả lại cho cô đây!"
Tiểu Tiếu tiếp lấy khăn, nhìn mạn đà la trên đó, ngẫm nghĩ xong cẩn thận bỏ vào trong lòng, sau đó vén tóc lớn tiếng thở dài, chuyển thân nhìn Thư Khang nhất mực ở cạnh mình, kéo tay của y, áy náy nói: "Thật xin lỗi, đã từng đáp ứng chàng là cùng chàng ngắm mặt trời lặn mọc, sinh con đẻ cái cho chàng, cùng ở với nhau đến răng long đầu bạc, khoái lạc cả đời. HIện giờ người con gái ích kỹ như thiếp cuối cùng đã nuốt lời luôn rồi, để chàng chờ thiếp uổng công nhiêu năm như vậy rồi. Nếu như khi xưa thiếp chịu nghe lời chàng, cùng chàng rời xa, hiện giờ thiếp đại khái đã sinh cho chàng cả đám con rồi. Hãy quên thiếp đi, nhớ lời Mạnh sư gia nói, tiếp cận thiếp là tự hủy đời mình."
Thư Khang đã khóc nước mắt đầm đìa, không thèm quản có nhiều người nhìn, kéo Tiểu Tiểu vào lòng, đau đớn bảo: "Tiểu Tiểu, nàng nói cái gì vậy? Nếu như thật tiếp cận nàng là tự hủy hoại đời mình, thì ta dù có chết vì nàng cả vạn lần, ta cũng cam tâm tình nguyện."
Tiểu Tiểu dùng tay lau nước mắt cho Thư Khang, thâm tình nhìn nam nhân vì mình mà đau lòng này, mỉm cười nói: "Ngốc à, đều nói nam nhân có lệ không dễ dàng nhỏ lệ, hãy đáp ứng thiếp làm một chuyện nữa, được không?"
Thư Khang thấy Tiểu Tiểu nói thế, vội dùng tay áo lau mắt, bảo: "Nàng nói đi, ta sẽ làm theo."
Tiểu Tiểu dịu dàng nói: "Đáp ứng thiếp sau này vô luận là gặp chuyện gì cũng phải tự đưa ra chủ ý cho mình, không được nghe lời nữa nhân. Nếu chàng thật sự yêu nữ nhân đó, không được dung túng cho nàng ta, có biết không?"
Thư Khang giống như đứa trẻ gật gật đầu, rồi đột nhiên lắc đầu, nói: "Nàng nói thế là ý gì? Nàng không được nói lời loạn như vậy với ta, ta không có nữ nhân nào khác, nàng biết rồi đó, ta chỉ có nàng."
Đột nhiên sắc mặt Tiểu Tiểu tái nhợt, biểu tình thống khổ phục vào lòng Thư Khang. Thư Khang sợ quá kêu ré lên, mọi người nghe vậy đều xốc tới.
Miêu Triết vội xốc ôm lấy Tiểu Tiểu vào lòng mình.
Khóe miệng của Tiểu Tiểu đã ụa ra một khối huyết lớn, thân thể bắt đầu co rút kịch liệt.
Miêu Triết gật Thư Khang ra, quát: "Ngươi tránh ra, Tiểu Tiểu là vợ ta, tới lượt ngươi chiếu cố khi nào chứ?"
Nói xong nhìn vẻ thống khổ của Tiểu Tiểu, Miêu Triết hỏi: "Tiểu Tiểu, nàng làm sao mà ngốc vậy, giết người là ta, hạ độc cũng là ta, có quan hệ gì đến nàg đâu? Nàng phục độc từ lúc nào, cho ta biết đi?"
Tiểu Tiểu gian nan nhìn gương mặt thống khổ và ảo não của Miêu Triết, nói: "Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không biết sự tình sẽ như vậy, tôi không biết kết quả sẽ thế này. Tôi cứ nghĩ ông là người có mối thù giết cha, hiện giờ... hiện giờ đã hại ông vợ chết con tan, nhà không thành nhà, tôi làm vợ cho Miêu Triết ông năm năm, thế... thế mà không làm cho ông cái gì cả, xin... xin lỗi."
Nói xong, Tiểu Tiểu ho một trận mãnh liệt. Miêu Triết ngẩn đầu lớn tiếng bảo đại phu nhân: "Còn ngẩn ra đó làm gì, cô chẳng phải là có thuốc sao? Mau đưa cho ta!"
Đại phu nhân lạnh lùng nói: "Không phải là tôi không đưa, mà là không thể đưa. Ông nhìn cặn thuốc trên tay áo cổ kìa thì biết ngay cô ấy phục uống hạc đình hồng. Tôi lấy thuốc gì mà cứu đây a. Cô ấy rõ ràng là chuẩn bị chết chắc rồi."
Thì ra là Tiểu Tiểu giấu kịch độc trong tay áo, vừa rồi phục xuống khóc một hồi nhân tiện uống luôn.
Tiểu Tiểu ú ớ nói: "Lão gia... tôi xấu như vậy, ông còn cứu tôi làm gì... không cứu được đâu..., có biết không...?"
Miêu Triết rơi đầy nước mắt: "Ta đã tha thứ cho nàng, Tiểu Tiểu, nàng không có gì sai, là Miêu gia ta thiếu nàng, nàng đâu có gì sai chứ?"
Tiểu Tiểu thở một hơi, vô lực nói: "Đây là sự tha thứ không thể tiếp thụ, người không thể quá lương thiện, nếu không bị hại chính là mình."
Nói xong, Tiểu Tiểu muốn dùng tay kéo tay Miêu Triết, nhưng giữa chừng thì rơi xuống.
...
Mạnh Thiên SỞ mở cửa ra, tuyết chợt ùa vào. Một mình hắn ra ngoài, tuyết đầy trời, cả trời đất như dung thành một, không còn phân rõ đâu là trời đâu là đất nữa.
Hắn chuyển người nhìn lại mọi người trong phòng, nói với Chu Hạo đi sát theo sau: 'Chúng ta đi trước, sự tình còn lại cứ để cho Vương Dịch lo, bảo họ một tiếng, rằng tối nay khi ăn cơm nhớ đưa Tuyết nhi theo. Cô ta là muội muội của Giai Âm, cũng là muội muội của Mạnh Thiên Sở ta." Nói xong không hề quay đầu, dấn bước vào trong tuyết.
Hình Danh Sư Gia
Mộc Dật