Chương 266
Mị Nhãn Như Ti (1 + 2)
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, nói: "Được, đều nghe theo muội vậy, cần cái gì thì nói với Phượng Nghi, có biết hay không?"
Ôn Nhu ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy nhịp nhàng hành lễ với Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia đi đường bình an, đi sớm về sớm."
Mạnh Thiên Sở vừa ý gật đầu, ăn mặc tạo dáng giống như người làm ăn, khi ra cửa dẫn theo Chu Hạo và bức hoạ của Thuỷ Mộc Nhan.
Vừa đến Hàng châu thì trời đổ mưa như trút nước, Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo đành phải vảo một quán trà trú mưa.
Người ở trong quán trà không ít, đại khái là vì đột nhiên đổ mưa mà vào đây trú tạm. Chu Hạo cho tiểu nhị một xâu tiền, tiểu nhị mừng rỡ vì gặp được khách xộp, chưa gọi trà đã cho tiền, tự nhiên càng nhiệt tình hơn, vội vã mời hai người vào ngồi chỗ vừa nhìn thấy cảnh vật dưới mưa vừa không bị mưa tạt vào.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tiểu nhị ở Hàng châu chắc đã lâu rồi hả?"
Tiều nhị vội gật đầu, vừa châm trà cho họ, vừa đáp: "Tôi là người Hàng châu mà."
Mạnh Thiên Sở à một tiếng, chậm rãi tiếp: "Nghe nói trong Hàng châu thành này chỗ nào cũng hoàng kim, người có tiền rất nhiều."
Tiểu nhị đáp: "Khách quan là người vùng ngoài ha?"
Mạnh Thiên Sở gật đầu.
Tiểu nhị nói tiếp: "Cái đó thì đúng, trong thành Hàng châu này người có tiền xác thật là rất nhiều."
Mạnh Thiên Sở nói: "Ta trên đường đến đây còn nghe một câu chuyện rất vui, nói đến những người có tiền trong thành Hàng châu này của các người, nhưng mà ta nhận thấy rằng người kể chuyện đó đã thổi phồng lên không biết bao nhiêu lần."
Tiều nhị hiếu kỳ nói: "Khách quan hay là kề ra tiểu nhân nghe thử, trong thành Hàng châu này hiếm có chuyện gì mà tôi không biết."
Mạnh Thiên Sở nói: "Nghe kể là trong thành Hàng châu có một người có tiền vì một cô nương ở thanh lâu đã bỏ ra một vạn lượng bạc chuộc cô ta ra, quả là cười chết ta được."
Tiểu nhị vội nói: "Đó là chuyện có thật, người kể lại chuyện này không lừa ngài đâu."
Mạnh Thiên Sở ra vẻ hoài nghi nhìn tiểu nhị Tiểu nhị nói tiếp: "Chuyện này đã trải qua một năm rồi, tôi làm sao mà không biết chứ? Lúc đó quả là vang dội cả thành Hàng châu. Rất tiếc là nữ từ đó có số mạng không tốt, Hạ lão gia người ta bỏ nhiều tiền vậy chuộc cô ta, cô ta không ngờ không có phúc hưởng, mà đã ngọc nát hương tàn rồi."
Mạnh Thiên Sở kinh ngạc hỏi: "Đúng là có chuyện như vậy sao? Vị Hạ lão gia đó sao lại cưới một cô bệnh hoạn sắp chết về nhà vậy? Nhự vậy ông ta chẳng phải bồi cả phu nhân lại tổn binh hay sao? Nếu sớm biết như vậy thì không chuộc nữa, cả vạn lượng lận mà, nhiều quá đi mất."
T iều nhị nói: "Chúng tôi cũng đều nghĩ như vậy, nhưng nghe nói nữ nhân đó không phải bệnh chết, mà bị quỷ bóp cổ chết, dễ sợ lắm. Nhưng nói đi còn nói lại, Hạ lão gia người ta làm ăn buôn bán lớn, hôm nay mất tiền ngày mai kiếm lại bù chứ gì! Hiện giờ người ta sống những thảng ngày rất tốt đó mà.”
"Cũng phải, cũng phải, hơn nữa trên đời này cô nương xinh đẹp nhiều như vậy, ông ta cưới thêm mấy cô nữa đâu có sao. Chỉ không biết Hạ lão gia hiện giờ tuổi tác thế nào, có phải là phu nhân ở nhà vừa xấu vừa già không?"
Tiểu nhị cười đáp: "Khách quan, ngài e rằng không biết cô nương đó xinh đẹp đến nỗi chẳng có ai bì được, hiện giờ nghe nói Hạ gia cưới thêm một cô là nha hoàn của nữ nhân đó, căn bản chẳng có gì đáng so bì cả. Kỳ thật, Hạ lão gia tuổi tác không lớn, chẳng hơn bốn chục là bao, hơn nữa thân thể cường tráng lắm."
Mạnh Thiên Sở còn định hỏi tiếp, tiểu nhị nói: "Tôi không thể nói chuyện với các vị thêm nữa, chưởng quỹ mà thấy được thì tôi thảm lắm. Nếu các vị không tin, có thể đến tiệm buôn đối diện mà xem, tiệm buôn lớn nhất Hàng châu chính là của Hạ gia đó. Các vị đến là có thể thấy liền, chỉ đối diện đây thôi." Nói xong, tiểu nhị bưng bình trà đi nhanh.
Mạnh Thiên Sở theo hướng tiểu, nhị chỉ mà nhìn, quả nhiên thấy ở đường đối diện có tiệm buôn treo cờ, trên có thêu chữ: "Hạ gia thương phố".
Mưa cuối cùng cũng dừng, Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo từ trà lâu bước xuống, đi tới tiệm buôn của Hạ gia ở phía đối diện, bước vào trong thấy mọi thứ rất đủ đầy, hàng hóa suốt đại giang nam bắc đều có, nói trắng ra thì chẳng khác siêu thị lớn trong thời bấy giờ.
Một nam tử thấy có người tiến vào, liền nhiệt tình đứng cách tủ tính tiền chào mời: "Hai vị khách quan cần mua thứ gì ạ?"
Mạnh Thiên Sở quay người nhìn ngắm, xong đáp: “Chúng ta là mộ danh mà đến, nghe nói tiệm buôn Hạ gia của các người mọi thứ đủ đầy, cho nên đến xem, chuẩn bị mua nhiều một chút mang về."
Người đó nghe Mạnh Thiên Sở nói với khẩu khí lớn như vậy, biết là gặp phải khách sộp, vội vã gọi người làm dọn trà lên cho hai người, rồi bước ra khỏi quầy.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "ông là ông chủ của tiệm buôn này?"
Người đó vội cười cầu tài: "Lão gia nhà chúng tôi tên Hạ Anh Minh, tôi chỉ là chưởng quầy của tiệm ông ta mà thôi"
Mạnh Thiên Sở gật đậu, hỏi tiếp: "Nhân vi hàng hóa ta cần khá nhiều, ông chịu trách nhiệm nổi không?"
Người đó hỏi lại: "Ngài cần bao nhiêu?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Chỉ cần là hàng phía Bắc, các ngươi có bao nhiêu, ta lấy bấy nhiêu."
Người đó ngẩn ra, đây không phải là mối làm ăn nhỏ, hơn nữa thấy Mạnh Thiên Sở không ra vẻ nói chơi, theo cách ăn mặc thì là người có tiền, do đó ông ta nhất định không đề vuột mất con cá lớn này được.
Người đó vội vã đáp: "Đúng thật là không may, lão gia nhà chúng tôi mới sớm nay đã dẫn cả nhà đi đến miếu đốt nhang rồi, đại khái là đến ngày mai mới về.”
"Miếu gì vậy, có xa không, ta chủ yếu là gấp về, còn có vụ làm ăn khác đang chờ ta."
"Chỉ là miếu nương nương ở ngoài thành Hàng châu."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy là không xa lắm a?"
"Xa thì không xa, chủ yếu là đại phu nhân mỗi tháng đều đến đó ăn chay niệm phật vào ngày mồng 5 và rằm, và cả nhà phải đi theo, thường là ngủ lại một đêm mới về."
Mạnh Thiên Sở đứng dậy nói: "Vậy ngày mai ta lại đến.”
Người đó vội nói: "Dạ được, dạ được, ngày mai tôi nhất định báo lão gia nhà tôi ở tiệm chờ ngài."
Mạnh Thiên Sở gật đầu dẫn Chu Hạo chuyển thân đi.
Chu Hạo hỏi: "Thiếu gia, hiện giờ chúng ta đi đâu?"
Mạnh Thiên Sở nhảy lên xe, đáp: "Chúng ta đến miếu nương nương ăn đồ chay."
Hai người ngồi xe ngựa đến miếu, nơi này quả là nhang đèn thịnh vượng, từ khách đến thấy hầu hết là nữ nhân. Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo mua một nén nhang, đứng trong đám người. Bên cạnh có một nữ nhân thấy hai nam nhân cũng cầm nhang có dáng có vẻ, liền nhỏ giọng cười nói với người bên cạnh: "Sao có hai đại nam nhân chạy đên đây xem náo nhiệt vậy a?"
Nữ tử bên cạnh cười lén đáp: "Đại khái là hi vọng vợ nhà sớm sanh cho một đứa con đó mà."
Một người khác nói: “Người trẻ thì còn dễ hiểu, người già kia kia, già vậy rồi mà còn muốn làm cha sao?"
Mạnh Thiên Sở nghe được liền lén nhìn Chu Hạo, cảm thấy rất tức cười, cố nhịn mà không được. Chu Hạo tự nhiên cũng nghe lời họ nói, liền trừng mắt nhìn nữ nhân kia: "Ta già mà lòng không già, không được hay sao hả?"
Mấy nữ nhân đểu cảm thấy cả kinh, rồi che miệng cười nghiêng ngả, Mạnh Thiên Sở thấy Chu Hạo đỏ mặt, cũng phá lên cười.
Thắp hương xong, Mạnh Thiên Sở dẫn Chu Hạo đi dạo trong miếu. Miếu này thật ra nhỏ hơn các miếu khác ở Hàng châu, nhưng hương hỏa thịnh vượng, ắt là có nguyên nhân khác.
Chu Hạo nói: "Thiếu gia, chúng ta cứ đi thế này sao? Hạ lão gia đó và ả nha hoàn chúng ta đều không biết, cho đù có đi ngang qua cũng chưa chắc đã nhận ra được họ."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, đáp: "Nói có lý, vậy chúng ta vào nhà ăn chay của miếu xem thử, có thể sẽ biết thôi"
Khi hai người đến nhà ăn, vừa khéo giờ dùng chay đã đến, Mạnh Thiên Sở kéo thẳng Chu Hạo vào trai đường của miếu dành đãi cơm chay cho khách.
Người dùng chay nơi này không nhiều, tụm năm tụm ba trong các góc, người hành hương dùng riêng với hòa thượng.
Mạnh Thiên Sở đưa mắt quan sát, sau đó đưa tay ngăn một hòa thượng đang bưng đồ ăn, chấp tay hỏi: "Đại sư, chúng tôi muốn dùng cơm chạy, làm sao đề có thể dùng ạ?"
Hòa thượng xá trà lễ, chỉ vào rất nhiều thẻ gỗ treo trước nhà ăn trên có ghi các loại thức ăn, đáp: "Thí chủ có thể căn cứ vào món ghi trên đó báo cho tiểu tăng biết, tiểu tăng sẽ dọn lên cho.”
"Lần đầu tiên không biết dùng sao cho phải!" Mạnh Thiên Sở nhíu mày suy nghĩ, tiếp: "Hạ lão gia trong thành chúng ta chẳng phải thường đến đây ăn sao? ông ta nhất định biết món nào ăn ngon, vậy ông ta ăn món gì cứ dọn cho chúng tôi món đó đi."
Hòa thượng cười cười, nói: "Xem ra là Hạ thí chủ giới thiệu thí chủ tới đây, ông ta mới cùng phu nhân vào, ngài không chú ý sao?”
Hòa thượng chỉ vào một nhã gian các đó không xa, nói: "Hạ thí chủ cùng người nhà ở trong đó."
Mạnh Thiên Sờ à một tiếng. sau đó nói: "Vậy không quấy nhiễu cả nhà họ nữa, tự chúng ta ăn hay hơn."
Hòa thượng nói: "Hay là để bần tăng lấy cho hai vị thí chủ mấy món chay đặc sắc cho hai vị dùng thử?”
Mạnh Thiên Sở vội cảm tạ vị hòa thượng nhiệt tình, xem ra vị hòa thượng cổ đại này rất có ý thức kinh thương, hơn nữa còn khiến phật tử rất thoải mái, cái này mới gọi là bản lãnh.
Mạnh Thiên Sờ và Chu Hạo tìm một chỗ cách nhã gian không xa ngồi xuống, vị trí vừa khéo đối với cửa của nhã gian.
Nhã gian bị kéo phù rèm, bên trong rất an tĩnh, xem ra ở chỗ trọng địa Phật môn, mọi người đều rất chú ý, so với hàng quán bình thường không thể giống được.
Sau một lúc, một tiểu hòa thượng mang món ăn đến cho Mạnh Thiên Sở, dùng thấy không tệ, là dùng đậu hủ giả làm thịt kho, chỉ khi ăn vào mới biết đó là đậu hủ.
Hai người ăn rất chậm, qua một lúc, nhã gian cuối cùng cũng có người ra, đầu tiên là một nam tử khoảng bốn chục tuổi thân hình trung đẳng, đại khái là bị gió bụi nắng mưa ngoài đường trui rèn nên da dẻ đen đúa, mắt nhỏ, miệng rộng, mặt lộ rõ cái mũi cà chua to, quả là chẳng có chỗ nào dễ ưa, rất may nữ nhân nhìn nam nhân ờ chỗ túi tiền có to hay không, còn tướng tá thế nào không trọng yếu. Như vậy, người này đại khái là Hạ Anh Minh rồi.
Tiếp đó là một phụ nhân đi ra, khoảng chừng năm chục tuổi dáng người thấp nhỏ, thân thể đã có dấu hiệu phát phúc, y phục bằng tơ lụa trên ngươi dă bị các cơ nhục căng ra biến hình, cổ có ba ngân, dường như sắp che kín cái vòng hạt trân châu. Đi bên cạnh có một nha hoàn cẩn thận dìu đỡ, sợ bà ta không cẩn thận bị té.
Chu Hạo nhỏ giọng lầu bầu: "Hèn gì phải nạp thiếp, vì vợ của y đúng là vừa già vừa xấu." Lời chưa dứt, trong nhã gian cộ một nữ tử bước ra, tuổi chừng bảy mười tám, dáng vẻ tuy không thể xem là tuyệt mỹ nhưng cũng thanh tú dễ nhìn. Hai tay của nàng này thon thả, vòng eo nhỏ, mông to tròn, mặc áo váy màu vàng nhạt, hai cánh tay có thêu hình phượng hoàng, đầu cài thoa long phượng bằng bích ngọc. Điểm đặc biệt của nàng này là hai mắt hí lại như hai cọng tơ, lại liếc xung quanh, bất chợt mục quang bắt được bóng dáng Mạnh Thiên Sở, cái miệng nhỏ liền cong lên nụ cười say người, hai con mắt yêu mị đó càng quỷ mị hơn. Không cần nói, nữ tử này ắt là Cầm Nhi rồi.
Mạnh Thiên Sở thấy Cầm nhi có dáng vẻ phong tạo yêu mị nhìn mình như vậy, liền đáp lại nụ cười chết người.
Cầm Nhi thấy vậy liền lấy làm hài lòng, cười đáp lại, khe khẽ đưa khăn tay lên sờ môi, cố tình giữ khoảng cách với người đi trước, vừa đi vừa quay đầu nhìn Mạnh Thiên Sờ. Mạnh Thiên Sở vẫn dùng ánh mắt đăm đăm nhìn Cầm nhi với nụ cười trên môi, khi sắp rời khỏi cửa ngoài, Cầm nhi vờ như vô ý đánh rơi cái khăn ngay tầm mắt Mạnh Thiên Sở.
Hắn làm sao không biết dụng tâm của Cầm nhi là gì. Động tác nho nhỏ như vậy đã được coi là kinh điển trong văn học, hắn nhìn mà không khỏi cười thầm, nhưng người cũng như làn gió bước theo, cúi nhặt cái khăn lên. Hắn quan sát thấy Cầm nhi phía trước vẫn ỏng ẹo đánh mông, động tác tuy không lớn, tự nhiên không lộ dấu vết gì, nhưng nhìn vào quả lại hợp với cái gọi là hư đốn ** thỏa trời sinh.
Mạnh Thiên Sở bước tới, khẽ nói: "Tiểu nương tử, xem ra là cô đánh rơi món này rồi."
Cầm nhi khe khẽ quay lại, người phía trước đi cách khá xa, ả ta liền khẽ cười, tiếp lấy cái khăn do Mạnh Thiên Sở đưa tới, cái miệng nhỏ nhắn như thổi ra lời: "Đa tạ công tử." Rồi ánh mặt như dòng nước đong đưa, từ hồ như muốn phún ra từ đó vậy.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tiểu nương tử là đến đây cầu duyên sao?”
Cầm nhi cười khanh khách, khẽ đáp: "Néu mà sớm gặp được công tử phong lưu thoải mái, tiêu sái anh tuấn như thế này, ta ngày ngày cũng đã bận rộn phong lưu khoái lạc rồi, làm gì còn đến chốn này cầu bồ tát cấp cho ta một nam nhân?"
Sự khêu gợi như vậy là quá rõ ràng, chỉ còn thiếu chuyện trực tiếp nói rõ thời gian địa điểm nữa thôi, quả thật là một cô ả dâm đãng mà!
Mạnh Thiên Sở cười khẽ, nháy mắt với ả: "Tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, khiến cho tiểu sinh nhìn thấy không khỏi thần hồn thất lạc, sao lại không có vị lang quân trúng ý nào bồi bạn cơ chứ?"
Cầm nhi đáp: "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng mà làm sao có thể tìm được nam tử ý hợp tình đầu như vầy?"
Lúc này, nha hòan ở phía trước gọi: "Mợ hai, lão gia đang giục kìa."
Mạnh Thiên Sở cố ý làm ra vẻ thất vọng, Cầm nhi thấy vậy khẽ xiết tay hắn, nhỏ giọng nói: "Đêm nay canh hai ta sẽ ở dưới cây hoa quế trong nội viện chờ chàng." Nói xong không quên cười lườm hắn một nụ cười đầy ý vị, trong đó bao hàm sự dâm đãng và dục vọng sâu không thể dò.
Mạnh Thiên Sở nói: "Tiểu nương tử, tiểu sinh còn chưa biết phương danh của nương tử nữa."
Một câu trả lời đầy nhu mị: "Cầm nhi.”
Nhìn bóng dáng ỏn ẻn biết mất sau tầm mắt, Mạnh Thiên Sở cười lạnh, chuyền thân, mới phát hiện Chu Hạo đang đứng sau nhìn hắn cười.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ông học dòm trộm từ khi nào vậy?"
Chu Hạo cười ha ha nói: "Thiếu gia đêm nay có lời ước hẹn với giai nhân à? Xem ra lão phu đêm nay phải làm một giấc ở miếu hòa thượng này rồi."
Mạnh Thiên Sở nói: "Hay cho một cô ả dạn dày dâm đãng, chả trách chịu làm bé cho Hạ Anh Minh."
Chu Hạo gật gật đầu, nói: "Đúng là không ngờ một nha hoàn lại xinh đến như vậy."
"Nha hoàn thì cũng là người mả, nữ tử này nếu không có đôi mắt hồ mị, e rằng cũng không câu được hồn của nam nhân đâu.”
Chu Hạo cười khan hai tiếng: "Nữ nhân đó chỉ nhìn một cái là chấm trúng thiếu gia ngài rồi."
Mạnh Thiên Sở biết Chu Hạo có ý gì, dùng tay ra hiệu cho lão, bảo: "Đi tìm một gian phòng ngụ trước rồi tính."
Đêm tháng tư ở Hàng châu vẫn còn hơi lạnh, miếu nương nương này vừa khéo ở trên núi nên gió núi vừa thổi là cảm thấy lạnh.
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo ngủ chung một gian thiền phòng, tuy giản đơn nhưng sạch sẽ. Trời tối, chùa càng lúc càng tĩnh mịch, tựa hồ một chiếc hoa rơi cũng nghe tiếng động.
Mạnh Thiên Sở thấy Chu Hạo ngáp lia lịa, nên nói: "Hay là ông ngủ trước, hai ngày nay nhất trực bôn ba, ông chắc cũng mệt rồi.”
Chu Hạo nói: "Tôi hay là chờ thiếu gia đi gặp giai nhân rồi hãy ngủ, ai biết nữ nhân đó là người hay là yêu tinh, nếu lỡ ăn thịt thiếu gia thì tôi sao về báo cáo lại cho các vị phu nhân chứ.”
Hình Danh Sư Gia
Mộc Dật