Chương 268
Sự Hài Hòa Không Hợp Lý (1 + 2)
Khi Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo về đến huyện Nhân Hoà thì trời đã hoàng hôn. Hắn đến trước cổng, thấy quản gia lão Hà đầu và mấy người đánh cờ ở gần cửa, mọi thứ trong nhà đều ổn, hắn bất giác an lòng hẳn.
Mọi người thấy hắn về, vội vã đứng lên nghênh tiếp. Quản gia cười bước tới hành lễ với hắn.
"Trong nhà mọi chuyện ổn chứ?"
"Đều ổn, thỉnh thiếu gia yên tâm."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, bước đi trước, quản gia đi sát theo sau. Hắn đi tìm bọn Hạ Phượng Nghi, không ngờ mấy khu nhà đều đóng cửa, liền rất ngạc nhiên. Hắn hỏi: "Bốn vị phu nhân đâu?"
"Đều đến hậu hoa viên rồi, không biết ngài về liền không đón, để tôi đi báo cho thiếu gia."
Mạnh Thiên Sở cười cười xua tay, bảo: "Không cần đâu, ta đi xem họ đang làm gì, ông cứ lo chuyện của ông đi." Xong hắn lén ra vườn hoa sau nhà.
Mạnh Thiên Sở trèo lên một cành cây to, như vậy hắn có thể nhìn thấy bóng dáng mỹ lệ của bốn vị phu nhân mà bọn họ không phát hiện ra hắn.
Dưới lương đình, ba vị phu nhân ngồi ba góc, nha hoàn đứng cạnh phe phẩy quạt, trên bàn có bày trái cây và đồ ăn nhẹ, chỉ có Tả Giai Âm là nằm dựa trên cái ghế trúc mắt nhắm hờ, trên ngực để quyển sách chưa gấp lại, xem ra là đọc sách mệt rồi nghỉ một chút, trên đầu có cây dù to che, hai nha hoàn đứng hai bên xua muỗi cho nàng.
Hạ Phượng Nghi ngồi ngay ngắn, trong tay cũng cầm một quyển sách, xem rất chăm chú, thỉnh thoảng nhón một món bánh. Phu Yến ngồi kế, đang thêu cái yếm cho em bé của Tả Giai Âm, thỉnh thoảng quay qua hỏi Hạ Phượng Nhi. Ôn Nhu cũng xin một vài sợi chỉ tơ để trên bàn, không biết đang đan thêu cái gì, chỉ có điều chỉ được chốc lát đã lộ dáng vẻ mệt nhọc, bỏ đồ thêu thùa xuống đứng dậy bước qua chỗ Hạ Phượng Nghi nhìn, hoặc quay qua Phi Yến nghiêng ngó, sau đó rón rén đi đến cạnh Tả Giai Âm.
Mạnh Thiên Sở ở trên cây nhìn mà cảm thấy tức cười, thầm nghĩ tiểu nha đầu này không chịu ở yên một chỗ được chút nào.
Ôn Nhu ra vẻ rất chán, đi tới đi lui, đột nhiên nói: "Em đi tìm chút đồ ăn, sẽ quay lại ngay, mọi người định ăn gì?"
Hạ Phượng Nghi nói: "Muốn ăn gì thì bảo nha hoàn mang lên là được, Tiểu Nhu hà tất tự thân đi lấy?"
"Muội chán quá hà, suốt ngày chỉ ở không, có muốn ăn chè trồi nước không? Nhân ướp hoa hồng nhé, được không?"
Phi Yến đứng dậy bỏ đồ trong tay xuống, nói: "Nhị phu nhân ngồi đi, đề em đi làm."
ÔnNhu lập tức bảo: "Không cần, không cần, ta đi.” Nói xong như con thỏ vội chạy đi.
Tả Giai Âm ngồi dậy, nhìn sắc trời, nói: "Hôm nay đại khái thiếu gia không về rồi, chúng ta trở vào nhà đi, hơi lạnh rồi.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều khen phải, mọi người đứng dậy chuẩn bị vào trong.
Mạnh Thiên Sở định nhảy xuống đất, đột nhiên thấy Ôn Nhu đang dặn dò gì đó với đầu bếp ở nhà trước, đại khái là chuyện nấu chè, sau đó cũng tự về tiểu viện của mình.
Ba cô vợ đi qua dưới chân Mạnh Thiên Sở, đều không phát hiện ra hẳn, hắn quyết định cứ đứng đó, để tránh đột nhiên nhảy xuống làm các nàng giật mình.
Phi Yến chợt thở đài: "Không biết thiếu gia chừng nào trở về?"
Mạnh Thiên Sở nghe thế, thầm nghĩ mới chỉ có hai ngày mà sao nhớ ta quá vậy rồi?
Tả Giai Âm lên tiếng: "Vô luận là thiếu gia trở về khi nào, chuyện hôm qua phải giữ im lặng, không ai được nói ra."
"Giai Âm nói phải lắm, khó khăn lắm thiếu gia mới tin muội ấy, chúng ta không được nói thêm gì nữa." Là tiếng của Hạ Phượng Nghi.
Vẻ mặt Phi Yến hơi khó xử, hỏi: "Nhưng mà muội sợ thiếu gia phát hiện rồi thì muội phải giải thích sao mới phải đây?"
Tả Giai Âm ngẫm nghĩ, đáp: "Mấy ngày nay chúng ta cố sức để cho thiếu gia đến ngủ ở phòng nhị phu nhân đi là được."
Phi Yến gật đầu: "Được rồi, chúng ta như vầy đã không ồn rồi, nếu để cho chàng ấy nghe thấy, chúng ta sẽ không thề sống qua những ngày tháng êm đẹp nữa.”
Ba nữ nhân lập tức không nói gì, im lim bỏ đi.
ạnh Thiên Sở nghe mà không hiểu đó là cái gì bọn họ dường như nói đến Ôn Nhu, nhưng từ tình cảnh mà hắn nhìn thấy vừa rồi, dường như bốn nữ nhân này đều ứng xử với nhau khá tốt Phi Yên vì sao lại nói không cho hắn biết cái gì? Còn Phượng Nghi thì nói sẽ không thể tiếp sống những ngày tháng êm đẹp là ý gì thế?
Nghĩ thế, hắn lập tức tung người nhảy xuống đất, đứng trước mặt họ. Ba nàng đột nhiên nhìn thấy Mạnh Thiên Sở từ trên trời rơi xuống, trước hết giật nảy mình, sau đó liền cười xúm lại nghênh đón.
Phi Yến cao hứng hỏi: "Chúng em vừa rồi còn mong thiếu gia đây, thiếu gia từ đâu chui ra vậy?"
Tả Giai Âm buớc tới nhìn sâu vào mắt Mạnh Thiên Sở, hắn hiểu nàng đại khái đã biết hắn nghe được lời hộ vừa bàn với nhau rồi.
Mạnh Thiên Sở cười ha hả, chỉ vào bức tường vây phía sau, nói: "Ta cứ tưởng con mắt các nàng tốt, nên đứng trên đó, ai ngờ chẳng có người nào nhìn thấy ta, chẳng hứng thú tí gì, cho nên ta mới nhảy xuống đây."
Tà Giai Âm quay đầu nhìn vị trí Mạnh Thiên Sở chỉ, ngầm thở phào, vì vị trí này xem ra không nghe được lời các nàng vừa nói.
Mạnh Thiên Sở giả vờ như không có gì, cùng ba người nói nói cười cười đi ra.
Khi đi đến trước tiền viện thì họ đụng mặt Ôn Nhu. Nhìn thấy Mạnh Thiên Sở, Ôn Nhu lập tức cười tươi chạy tới bấu lấy cánh tay của hắn, thân mật nói: "Thiếp vừa rồi nghe quản gia nói thiếu gia đã trở về rồi, thiếp liền vào hậu hoa viên tìm chàng đây. Mới có hai ngày không gặp, chàng dường như đã ốm đi một chút, có phải là ăn uống không đầy đủ, hay ngủ không ngon hay không?"
Mạnh Thiên Sở mỉm cười vuốt mũi Ôn Nhu, đáp: "Làm gì mà khoa trương quá vậy, ta ăn ngon ngủ khỏe, chỉ là mặt bị bụi bám thôi, cho nên mới có vẻ không ổn, tẩy rủa xong là ổn."
Ôn Nhu lập túc gọi một nha hoàn đến, bảo: "Mang nước cho thiếu gia rửa mặt, sau đó bảo nhà bếp làm món gì đó cho thiểu gia ăn, thiểu gia chắc là đói rồi."
Mạnh Thiên Sở giả vờ không biết chuyện bánh trôi nước, hỏi: "Các nàng không ăn chút gì sao?"
Ôn Nhu lập tức nói: "Chúng thiếp đã nấu chè, chỉ là trước đó không biết chàng về, nên không làm cho chàng, vậy để bọn chúng làm thêm cho thiếu gia chút đồ ăn, sủi cảo nhé? Tối hôm qua chúng thiếp vừa ăn sủi cảo, ăn rất ngon."
Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu nhiệt tình như vậy, chỉ đành gật đầu, không kịp để ý nét mặt hiện vẻ rất khó coi của ba nạng còn lại.
Mọi người đến đại sảnh, Mạnh Thiên Sở lệnh cho Chu Hạo mang hành lý của mình đến, lấy từ trong đó một cái hoa tai bằng ngọc đưa cho ÔnNhu.
Ôn Nhu tiếp lấy, ra vẻ rất hoan hỉ, nói: "Nhìn không ra thiếu gia biết mua đồ cho các cô nương như vậy, đẹp quá, thiếp rất thích." Sau đó đưa bông tai cho nha hoàn ở bên cạnh, bảo mang về phòng của mình.
Ôn Nhu thấy Mạnh Thiên Sở không mua cho các phu nhân khác, liền hỏi: "Những phu nhân khác sao thiếu gìa không mua cho?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Các nàng khác ta đã mua tặng rồi, do đó lần này chỉ mua cho nàng thôi."
Ôn Nhu à lên một tiếng, lúc này nha hoàn đã dọn chè lên, Ôn Nhu bước tới tiếp lấy, tự thân múc cho mỗi người một chén, sau đó mới tự múc cho mình.
Mạnh Thiên Sở thấy thế khen: "Ôn Nhu quả thật là đột nhiên biến hẳn, biết nghe lời, lại ngoan như vậy."
Quản gia ở bên cạnh cười nói: "Nhị phu nhân đích xác rất khéo, tối hôm qua còn xuống nhà bếp cùng người dưới làm sủi cảo, vừa rồi còn cùng mọi người vò nhân bánh trôi nước, quả là không dễ tí nào."
Lúc này Tả Giai Âm tỏ vẻ như không khỏe, dùng tay bịt đầu, nhíu chặt hai hàng lông mày, Mạnh Thiên Sở thấy vậy lập tức bước tới, hỏi: "Giai Âm, sao thấy không khỏe sao?"
Tả Giai Âm tủm tỉm cười, đáp: "Không hề gì, chắc là vừa rồi chợp mắt trong vườn hơi lạnh, cảm thấy hơi bị mệt."
Mạnh Thiên Sở vội vã bỏ cái chén trong tay xuống, nói: "Để ta dìu nàng về phòng, đi với ta nào."
Tả Giai Âm nói: "Chàng mệt cả ngày rồi, hãy nghỉ ngơi trước, ăn cái gì đi, thiệp bảo nha hoàn đưa trở về phòng là được rồi."
Nói xong nàng ta đứng dậy, nha hoàn vội vã bước tới đỡ, Tả Giai Âm chậm bước đi ra cửa.
Chẳng mấy chốc, sủi cảo của Mạnh Thiên Sở được dọn lên, Ôn Nhu vừa định tới lấy, Phi Yến đã nhanh chóng bỏ cái chén trong tay xuống, bước tới vừa dọn vừa cười nói với Ôn Nhu: "Dù sao cũng không để nhị phu nhân bận bịu như vậy, thiếu gìa sẽ bảo chúng em đều lười biếng hết Phu nhân nghỉ ngơi, để em bày đồ ăn cho."
Ôn Nhu không nói gì, chỉ cười cười, Phi Yến cẩn thận bước đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, đột nhiên chân bị vướng vào chân của Mạah Thiên Sở, cả chén sủi cảo bị rơi xuống đất, chén bị vỡ toang.
Phi Yến a một tiếng, Mạnh Thiên Sở vội đứng dậy hỏi: "Có sao không? Có phải nóng tới chân luôn không? Đều là ta không phải, thò cái chân dài thòng ra chi vậy, hại nàng vấp té."
Ôn Nhu cũng bước tới khẩn trương nói: "Sủi cảo có thể nấu lại, chân của muội có sao không? Ta bảo đề ta mà, muội coi vậy đó."
Phi Yến hối lỗi hết nhìn Ôn Nhu lại nhìn Mạnh Thiên Sở, nói: "Em quả là không cẩn thận, đều là lỗi của em cả."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Không có gì đâu, một chén sủi cảo thôi mà, ta không ăn nữa đâu."
Ôn Nhu chuyển thân nói với quản gia: "Còn đứng đó làm gì, sao không mau mang cho thiếu gia một chén nữa?"
Mạnh Thiên Sở bảo: "Thôi khỏi, dù gì lát nữa cũng ăn cơm tối, khỏi dọn nữa phiền lắm, ta đưa Phi Yến về phòng coi chân của nàng ấy, thuận tiện nghi ngơi một chút"
Phi Yến dừng ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Phượng Nghi. Hạ Phượng Nghi nói: "Chân của Phi Yến để thiếp xem cho, thiếu gia đã mệt vậy hay là đến phòng của nhị phu nhân nghỉ ngoi đi, đều nói là tiểu biệt thắng tàn hôn, xa cách hai ngày nhất định có rất nhiều điều muốn nói."
Phi Yến lập tức hùa theo: "Đúng ạ, đại phu nhân nói rất phải."
Mạnh Thiên Sở cười cười, quả thật các người để ta tới phòng Ôn Nhu thật, ta thật rất muốn biết các nàng có chuyện gì sợ ta phát hiện đây!
"Được rồi, không nói nữa, phòng của ôn Nhu tối ta sẽ đến, hiện giờ ta muốn đến phòng của Phi Yến nghỉ ngơi một chút, giờ ăn hãy gọi ta."
Mọi người thấy Mạnh Thiên Sở dùng thần tình không cho phệp cãi lại, nên không tiện nói gì thêm.
Hắn đỡ Phi Yến về phòng, sau đó đóng khóa chặt cửa lại.
Thấy Phi Yến với thần tình khẩn trương ngồi trước giường, hắn cười bước đến bên nàng, cởi hài của nàng xuống, phát hiện chân đã bị phỏng đỏ hồng cả lên.
"Nàng ngồi lên giường, ta đắp thuốc cho, nếu không lát nữa bị phồng rộp lên, nàng không thể mang giày được nữa đó."
Nói xong, Mạnh Thiên Sở chuyển thân bước đến tù thuốc của Phi Yến, dễ dàng tìm được bình thuốc, quay trở lại thấy Phi Yến ứa lệ nơi mắt, vừa thấy hắn xoay người cô nàng đã vội gạt đi giả vờ như không có chuyện gì cả.
Mạnh Thiên Sở không nói gì, cũng không hỏi, mà đặt hai chân nàng ôm vào lòng, sau đó cẩn thân xức thuốc.
"Ai yêu."
Mạnh Thiên Sở khẩn trương nhìn Phi Yến, hỏi: "Làm em đau rồi phải không?"
Phi Yến vội vã cười: "Không hề gì, chẳng đau chút nào đâu."
Xức thuốc xong, Mạnh Thiên Sở ẵm Phi Yến lên giường, bản thân nằm bên ngoài, cẩn thận ôm nàng vào lòng. Hai người cứ nằm đó không nói gì, chẳng mấy chốc hắn phát hiện Phi Yến đã ngủ đi, nằm gọn trong lòng hắn như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, khóe mắt còn tàn lưu chút lệ trong.
Buổi cơm tối đó Tả Gìai Âm không đến ăn, nha hoàn nói tam phũ nhân đã uống thuốc ngủ rồi, do đó không dám gọi tỉnh, Ôn Nhu liền dặn dò nhà bệp để dành cơm nước cho Tả Giai Âm, để khi tỉnh, lại đến ăn.
Mọi người dường như rất chăm chú ăn uống, chẳng ai nói chuyện, cả buổi cơm chỉ tốn phân nửa thời gian lúc bình thường, mọi người gần như bỏ chén xuống một lượt.
Mạnh Thiên Sở ẵm Phi Yến lên từ chỗ ngồi giống như ẵm tới lúc vào bàn ăn vậy. Phi Yến vội nói: "Thiểu gia, tự em đi là được, để người dưới nhìn thấy cười cho."
Mạnh Thiên Sở không nói gì, cứ dùng sửc ẵm nàng ra khỏi cửa. Hạ Phượng Nghi nói từ phía sau lưng: "Phi Yến em chẳng phải lúc trưa nói có chỗ không biết thêu, nhờ tỷ chi gìúp hay sao?"
Phi Yến đáp: "Dạ được, em sẽ nhanh chóng mang đồ thêu qua học."
Mạnh Thiên Sờ nghe thế bảo: "Vậy để ta ẵm nàng qua chỗ phòng Phượng Nghi, sau đó cho nha hoàn về lấy, nàng không cần chạy tới chạy lui nữa, hai chân nàng bị phỏng trong vòng hai ngày không đi được đâu, có biết hay không?"
Phi Yến nghe thế gật đầu, nói nhỏ: "Tối nay tới chỗ của nhị phu nhân đi, em ở phòng của đại phu nhân không về đâu."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Cũng được."