Hình Danh Sư Gia

Chương 60

Chương 60


Vân Tay Huyền Bí

Đương nhiên Mạnh Thiên Sở cũng nghĩ đến điều này, hắn cũng không nói nhiều, lấy trong vali ra một hộp mực đóng dấu, rồi bảo Huyền Âm đem đến một tập giấy, tự mình ấn cả mười đầu ngón tay vào hộp mực rồi in lên giấy, đoạn nói: “Mỗi người chúng ta đều có dấu vân tay khác nhau, nếu không tin, các ngươi có thể in dấu vân tay của mình ra giấy, sau đó đối chiếu với người khác sẽ rõ!”
Không ai có phản ứng gì, thấy vậy Hạ Phượng Nghi huých khuỷu tay vào người Phi Yến, Phi Yến vội vàng nói: “Để ta, ta đến điểm chỉ xem vân tay khác như thế nào?” Dứt lời, nàng bắt chước cách làm của Mạnh Thiên Sở, in mười ngón tay lên giấy.
Mạnh Thiên Sở giải thích qua cách phân biệt vân tay, hoa tay căn bản cho mọi người. Mọi người đều lắng nghe hắn phân tích, rồi cẩn thận so sánh vân tay của hắn và Phi Yến, quả nhiên chúng không giống nhau, thậm chí ngay cả mười vân tay của một người cũng không hề giống nhau. Lúc này ai nấy đều rất hứng thú, tự mình điểm chỉ rồi đối chiếu vân tay với nhau, mãi một hồi vẫn không tìm thấy hai cái vân tay nào giống nhau cả!
Sau khi mọi người dần ổn định nhận thức, Mạnh Thiên Sở lúc này mới nói: “Trên ngón tay con người có tuyến mồ hôi, không ngừng tiết ra dầu và hơi ẩm, cho nên khi người ta đặt tay lên bất kỳ vật thể nào cũng đều để lại dấu vân tay, mắt thường không nhìn thấy, nhưng chỉ cần sử dụng công cụ đặc biệt là có thể phát hiện ra. Mọi người xem!”
Nói đoạn, hắn ấn ngón tay phải lên tờ giấy trắng, sau đó lấy ra một cái chổi từ tính quét vân tay, nhẹ nhàng quét qua chỗ vừa rồi, lập tức một cái vân tay màu xám xuất hiện.
Mạnh Thiên Sở chỉ vào mười cái vân tay trên tờ giấy lúc đầu: “Đây đều là vân tay của ta, các ngươi đối chiếu xem có giống không?”
Tất cả đều chăm chú nhìn, cẩn thận so sánh, quả nhiên hai dấu vân tay giống nhau như đúc, đều tấm tắc gật gù. Mạnh Thiên Sở cười nói: “Ta nói cho mọi người biết như vậy, không phải là ta khoe khoang gì, mà chỉ để cho mọi người biết, vân tay của mỗi người đều không giống nhau, khi chạm vào bất kỳ vật thể nào cũng đều lưu lại dấu vân tay cả.” Hắn chỉ cái vòng cổ trân châu đặt trên bàn nói tiếp: “Hung thủ vu oan giá họa cho ông chủ Hạ, thừa lúc rối ren đem nó nhét vào hành lý của ông chủ Hạ. Vì ông chủ Hạ chưa chạm đến vòng cổ, nên chắc chắn trên vòng cổ sẽ không có dấu vân tay của Hạ Vượng, nhưng sẽ có dấu vân tay của hung thủ!”
Vừa nghe giải thích vừa xem thí nghiệm, mọi người đã bắt đầu tin tưởng việc căn cứ vào dấu vân tay có thể tìm ra chủ nhân của nó, Phi Yến nhanh miệng nói: “Thiếu gia, dùng cây bút lông vừa rồi xem sao, như vậy có thể tìm được vân tay!”
“Đúng vậy!” Mạnh Thiên Sở cười, “Vừa rồi ta ở sương phòng đã kiểm tra rất kỹ, trên vòng cổ, ngoại trừ dấu vân tay của Tần phu nhân, thì còn có dấu vân tay của một người khác, chính là Trương Chấn Vũ!”
Trương Chấn Vũ vừa rồi đã bị màn biểu diễn của Mạnh Thiên Sở làm sợ ngây người, vừa rồi khi tất cả mọi người đều chăm chú so sánh vân tay, chỉ có hắn và Tễ Văn đứng một bên không dám lại gần. Lúc này nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, hắn gượng cười: “Mạnh công tử, vừa rồi ta không lấy dấu vân tay, ngươi chưa có dấu vân tay của ta, lấy gì mà so sánh?”
Mạnh Thiên Sở cười cười chỉ cái chén trên bàn: “Còn nhớ cái chén trên bàn kia không? Ta dùng khăn mềm cẩn thận lau sạch rồi đưa cho ngươi, nhờ ngươi đem đến chén rượu cho ta. Lúc ngươi tiếp nhận cái chén cũng là lúc ngươi để lại dấu vân tay lên trên đó. Ta chỉ cần dùng bàn chải quét nhẹ lên là phát hiện ra dấu vân tay. Ta cũng so sánh với dấu vân tay trên vòng cổ của Tần phu nhân, kết quả là chúng giống hệt nhau. Nếu Trương công tử vẫn chưa tin, chúng ta có thể kiểm tra lại một lần nữa, để xem chúng có giống nhau không? Ý Trương công tử thế nào?”
“Chuyện này… ta mặc kệ trò quỷ của ngươi!”
“Ha ha, Trương công tử sợ sao? Nếu trước đây ngươi chưa từng chạm vào vòng cổ của Tần phu nhân, vậy xin hỏi vì sao lại có vân tay của ngươi trên đó?”
“Ai sợ chứ? Chỉ là ta không tin ngươi, ai biết ngươi diễn ảo thuật hay bày trò quỷ gì!” Trương Chấn Vũ vẫn còn cố cãi, tuy nhiên rõ ràng là lời thanh minh đã yếu ớt vô lực. Thân mình Tễ Văn đã bắt đầu run nhẹ.
Mạnh Thiên Sở nói: “Ảo thuật? Hắc hắc, nói đến ảo thuật, ngươi có thể đem cái vòng cổ của Tần phu nhân đem giấu vào hành lý của Hạ Vượng mà không ai hay biết, đó mới là ảo thuật!”
“Ta không biết ngươi nói cái gì!” Trương Chấn Vũ gườm gườm nói.
“Không biết? Chúng ta phân tích một chút sẽ biết. Chiếc vòng cổ này, Tần phu nhân đã nói qua, là bảo bối gia truyền của nàng, không bao giờ để rời xa người. Cho nên chỉ có thể là hung thủ sau khi giết Tần phu nhân đã đoạt lấy nó, sau đó lại nhét vào hành lý của ông chủ Hạ nhằm vu oan giá họa. Các vị, Mạnh mỗ nói vậy có đúng không?”
Ngoại trừ Trương Chấn Vũ và Tễ Văn, mọi người đều gật đầu, đặc biệt Hạ Vượng gật rất mạnh!
“Tốt lắm, chúng ta phân tích tiếp. Vừa rồi đã nói, Tần phu nhân bị giết khoảng nửa canh giờ sau bữa cơm chiều. Khi đó hung thủ đã có chiếc vòng cổ trong tay, mà khi đó Hạ Vượng cùng lão nô của ta đã ngủ trong sương phòng, cho nên hung thủ không có cơ hội ra tay. Mãi đến lúc Tễ Văn quát to Tần phu nhân treo cổ, mọi người chạy ào đến hướng nhà vệ sinh. Từ lúc đó đến lúc đưa thi thể đến đại hùng bảo điện, sau đó lại đến phòng Hạ Vượng điều tra, tất cả đều ở cùng nhau, ta nói đúng không?”
Mọi người nhìn nhau, rồi đều gật gật đầu.


Hình Danh Sư Gia

Mộc Dật

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất