Chương 109: Tiền giấy xuyên tường
Cô gái tóc tím vừa rời khỏi đại lý xe Phi Long thì có một đám người phóng ra rồi nhanh chóng bao quanh người đàn ông trung niên, tất cả dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên nhưng lại không lên tiếng, giống như đang chờ người đàn ông trung niên ra lệnh.
- Hoa Tử, cậu mang theo hai người đưa nhóm kia đến bệnh viện.
Người đàn ông trung niên phất tay nói.
- Vâng, Long ca!
Một người lên tiếng, sau đó hắn gọi đến hai người nhanh chóng đưa đám người đang hôn mê lên vài chiếc xe, cuối cùng xe phóng đi.
- Tôi là Mạch Phi Long.
Người đàn ông trung niên nhìn Hạ Thiên:
- Thân thủ của người anh em rất tốt, không biết xưng hô thế nào?
- À, ông là thằng cha cho vay nặng lãi sao?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Bộ dạng cũng tốt nhưng là loại không ra gì.
- Tiểu tử, nói chuyện phải khách khí một chút.
Một tên thủ hạ của Mạch Phi Long chợt quát lớn, nhưng khi vừa dứt lời thì cả người đã bay lên, một tiếng động lớn vang lên, tên này lại đập người lên một chiếc xe.
Vẻ mặt Mạch Phi Long chợt biến đổi:
- Tiểu huynh đệ, cậu có thấy ra tay quá mạnh không?
- Như vậy là nhẹ rồi.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tôi có chút hối hận là hôm nay ra tay hơi nhẹ, nên ra tay nặng một chút, nên xử lý luôn Mã Hùng Binh, như vậy hôm nay tôi sẽ không phải mất thời gian đến đây tìm ông.
- Mã Hùng Binh sao?
Mạch Phi Long khẽ nhíu mày:
- Tiểu huynh đệ, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?
- Hiểu lầm cái gì?
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh bỉ:
- Phiếu nợ vay nặng lãi của Điền Hiểu Nhã chẳng lẽ không phải Mã Hùng Binh đưa cho ông sao? Đúng rồi, tổn thất hôm nay cứ đến đòi Mã Hùng Binh, vì đây là phiền toái do hắn gây ra.
Điền Hiểu Nhã sao?
Ánh mắt Mạch Phi Long rơi lên người Điền Hiểu Nhã, cuối cùng hắn cũng hiểu, thì ra là chuyện này. Thực tế thì Điền Hiểu Nhã vay nặng lãi nhưng cũng không phải hắn cho đối phương vay, vì vậy tuy hắn đã gặp mặt cô nàng này nhưng ấn tượng không sâu, nếu Hạ Thiên không nhắc thì hắn cũng không nghĩ ra.
- Long ca, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, tôi tình nguyện trả hai trăm ngàn tiền vốn nhưng phần tiền lời thì Long ca phải thông cảm.
Điền Hiểu Nhã mở miệng nói, nàng không muốn tạo nên tình cảnh quá căng thẳng với Mạch Phi Long. Nàng không có hậu trường, dù Hạ Thiên có lợi hại cũng không thể ở bên cạnh bảo vệ nàng.
- Điền tiểu thư, bây giờ tiền là chuyện nhỏ, nhưng xe của tôi đã bị người của cô làm cho móp méo, dù sao cô cũng phải cho tôi chút công đạo chứ?
Mạch Phi Long trầm giọng nói.
- Vâng, Long ca, anh muốn thế nào?
Điền Hiểu Nhã hỏi.
- Diền tiểu thư, cô cảm thấy nên làm thế nào?
Mạch Phi Long hỏi một câu.
- Sao ông nói nhảm nhiều vậy?
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói:
- Bây giờ ông đưa phiếu nợ ra, tổn thất của ông thì tự đi tìm Mã Hùng Binh, ông nói cho hắn biết Hạ Thiên tôi làm, nếu hắn không bồi thường thì đến tối tôi sẽ đến thăm hỏi hắn.
- Tiểu huynh đệ, cậu không biết là giọng điệu của mình quá lớn lối sao?
Mạch Phi Long khẽ nhíu mày, rõ ràng hắn cũng chưa từng nghe qua cái tên Hạ Thiên, điều này cũng bình thường. Tuy bây giờ Giang Hải không ít người biết Hạ Thiên nhưng cũng có rất nhiều người không biết.
- Ai là huynh đệ của ông?
Hạ Thiên hừ một tiếng:
- Giờ ông có đưa phiếu nợ ra không?
- Chỉ cần Điền tiểu thư có thể trả tiền, tất nhiên tôi sẽ đưa phiếu nợ cho cô ấy.
Mạch Phi Long trầm mặt, đã nhiều năm hắn cho vay nặng lãi mà chưa từng bị ai uy hiếp. Mà giọng điệu uy hiếp của Hạ Thiên tất nhiên làm hắn khó chịu, nếu không phải người này quá giỏi võ thì hắn đã sớm hạ lệnh cho thủ hạ cắt đứt chân ném ra ngoài từ lâu.
- Anh rể, làm sao bây giờ?
Tôn Thiên Vũ thấy Mạch Phi Long tỏ thái độ như vậy thì không khỏi có chút bối rối.
- Nếu không thì xử lý hắn nhé?
Hạ Thiên dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn Tôn Hinh Hinh.
Tôn Hinh Hinh vội vàng lắc đầu:
- Đừng, Hạ Thiên, đừng đánh chết người.
- Chẳng lẽ lại dùng chiêu uy hiếp?
Hạ Thiên gãi gãi đầu, bây giờ hắn cảm thấy không còn tín nhiệm với chiêu thức này. Lần trước hắn đã uy hiếp Mã Hùng Binh nên mới sinh ra tình cảnh lúc này, nếu trước đó hắn giết quách Mã Hùng Binh thì bây giờ nào có phiền toái?
- Anh rể, anh cứ dọa hắn như làm với Mã Hùng Binh là được.
Điền Hiểu Nhã nhịn không được phải nói, nàng đã tận mắt nhìn thấy thực lực khủng bố của Hạ Thiên, nàng cũng không tin Mạch Phi Long biết được thực lực của Hạ Thiên sẽ tiếp tục đến gây phiền toái.
- Được rồi.
Hạ Thiên móc từ trong túi quần ra một tờ tiền giấy, hắn nhìn Mạch Phi Long nói:
- Này, ông đòi tiền phải không, bây giờ tôi trả cho.
Hạ Thiên dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ tiền giấy, hắn vung tay lên, tiền giấy bay ra ngoài. Tờ tiền cũng không bay về phía Mạch Phi Long mà phóng về phía bức từng sau lưng đối phương.
- Mẹ kiếp, còn tưởng là chi phiếu, thì ra chỉ là một trăm đồng bọ... ....
Một tên tiểu đệ của Mạch Phi Long đi đến bên bức tường, hắn nhìn thoáng qua rồi tức giận mắng lớn. Nhưng khoảnh khắc sau hắn đã hô lên kinh hoàng:
- Trời...Điều này, sao có thể?
Tên tiểu đệ nhìn về phía Hạ Thiên với vẻ mặt kinh hoàng, sau đó hắn nhanh chóng nói với Mạch Phi Long:
- Long ca, Long ca, anh...Anh đến đây mà xem... ....
- Có gì mà ngạc nhiên vậy?
Mạch Phi Long cau mày, vẻ mặt không vui, nhưng khi hắn còn chưa nói dứt lời thì vẻ mặt đã giống như gặp quỷ, hắn nhìn tờ tiền một trăm đồng mà mặt xanh như đít nhái.
- Điều này...Điều này...Sao có thể?
Mạch Phi Long thì thào nói, hắn nhìn chằm chằm vào tờ tiền, vẻ mặt khó tin.
- Tao có nằm mơ không?
- Thật hay giả? Đây là tiền thật sao?
- Ảo giác, nhất định là ảo giác... ....
Đám người vây quanh bức tường, vẻ mặt kẻ nào cũng cực kỳ khó tin. Điền Hiểu Nhã và Tôn Thiên Vũ thì đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
- Thế nào? Nếu chúng mày có thể bắt được tiền, tao sẽ trả tiền, nếu không bắt được thì cũng đừng đến phá, nếu không tao dùng tiền đập chết chúng mày.
Hạ Thiên nói những lời này với bộ dạng rất tức tối, tất nhiên hắn dùng tiền hay dùng tiền và dùng tay đập chết người là khác nhau.
Nếu là trước đó, Mạch Phi Long nghe thấy có người muốn dùng tiền đập chết mình thì sẽ cảm thấy rất buồn cười. Hắn là chủ nợ cho vay nặng lãi lớn nhất thành phố Giang Hải, tiền của hắn tuy thua kém đám nhà giàu nhưng dù sao cũng đã trải qua cuộc sống giàu sang xa xỉ, dù người khác nhiều tiền hơn cũng đừng hòng sai bảo được hắn.
Bây giờ Mạch Phi Long nhìn tờ tiền một trăm đồng không thể cười nổi, nếu tờ tiền này xẹt qua đầu hay họng thì hắn đã chết từ lâu, vì hắn thấy rất rõ tờ tiền đâm thủng một phần ba bức tường.
Mạch Phi Long dùng tay lấy tờ tiền ra, đáng tiếc là tờ tiền không chút sứt mẻ.
- Tránh ra, tránh ra.
Hạ Thiên gạt mọi người ra, sau đó hắn lại kẹp tờ tiền lên hai ngón tay, hắn vung tay nhưng không phóng ra. Chiêu thức này của hắn làm cho đám người Mạch Phi Long phải lắp bắp kinh hãi.
Hạ Thiên thấy bộ dạng sững sờ của Mạch Phi Long thì có chút không vui:
- Này, ông còn chưa muốn đưa phiếu nợ ra sao?
- Lấy, lấy ngay.
Mạch Phi Long cuối cùng cũng có phản ứng:
- Chờ chút, tôi đi lấy ngay.
Mạch Phi Long không hề do dự, hắn vội vàng quay lại phòng làm việc tìm phiếu nợ của Điền Hiểu Nhã. Hai năm trước hắn đã lấy được tiền từ Mã Hùng Binh nhưng không ngờ đối phương giữ lại giấy nợ, ngày hôm qua Mã Hùng Binh giao phiếu nợ cho hắn, yêu cầu hắn tìm Điền Hiểu Nhã đòi nợ.
Mạch Phi Long cho người điều tra tình cảnh của Điền Hiểu Nhã, bây giờ nàng là một người có tài sản bốn năm triệu. Mạch Phi Long tự nhiên có người đưa đến lợi nhuận lớn, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua, hắn nào biết chọc phải một nhân vật khủng bố như Hạ Thiên?
Số tiền kia đối với Mạch Phi Long rõ ràng là từ trên trời rơi xuống, nếu có thể thoải mái thu vào thì hắn cầu còn chưa được. Nhưng nếu phải đắc tội với một nhân vật khủng bố như Hạ Thiên mới có được tiền, như vậy hắn tình nguyện không thu, dù tiền tốt nhưng mạng sống còn tốt hơn, hắn vẫn rất hiểu đạo lý này.
Dù Mạch Phi Long là một kẻ thích đua xe, hắn không sợ chết, nhưng không sợ chết là một chuyện, nếu chỉ vì một món đồ mà phải chết thì khnog đáng giá. Hắn đua xe thua người ta thì chết cũng có ý nghĩa, nhưng tự nhiên vì một vấn đề không thuộc về mình mà chết thì quá uất ức.
Mạch Phi Long lại đi ra, hắn giao phiếu nợ cho Điền Hiểu Nhã:
- Điền tiểu thư, cô xem cho kỹ, nếu xác nhận không có vấn đề thì hủy đi.
Điền Hiểu Nhã khẽ gật đầu, nàng cẩn thận xem xét phiếu nợ, sau khi xác nhận thì lập tức lấy ra bật lửa trực tiếp thiêu hủy.
Hạ Thiên nhìn thấy sự việc đã được thu phục thì tâm tình cũng khá lên, đôi khi thủ đoạn uy hiếp có tác dụng rất tốt.
Mọi việc đã xong, Hạ Thiên kéo Tôn Hinh Hinh muốn bỏ đi, nhưng sau khi đi được vài bước thì hắn chợt nhớ đến một vấn đề, hắn quay đầu hỏi Mạch Phi Long:
- Này, ông cho vay nặng lãi, có phải Mã Hùng Binh có mối thù với ông không?
Mạch Phi Long chợt ngây người:
- Tôi có quan hệ khá tốt với Mã Hùng Binh, cũng không có cừu oán.
- Vậy thì cũng kỳ quái.
Hạ Thiên rất khó hiểu:
- Nếu hắn ta không có thù oán với ông thì sao phải hại ông?
Điền Hiểu Nhã cũng thông minh, nàng bổ sung một câu:
- Đúng vậy, Long ca, Mã Hùng Binh biết rõ bản lĩnh của anh chồng tôi, hắn ta không dám tìm đến nên cố ý đưa phiếu nợ cho anh, rõ ràng là muốn hại anh, nếu không thì hắn ta phải nhắc đến anh chồng tôi mới đúng chứ?
Vẻ mặt Mạch Phi Long chợt trầm xuống, hắn biết rõ Điền Hiểu Nhã đang "châm bì thóc chọc bì gạo", nhưng nàng nói cũng không sai, Mã Hùng Binh căn bản chẳng nói gì. Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, Điền Hiểu Nhã là tình nhân của Mã Hùng Binh, sao bây giờ Mã Hùng Binh lại để mình đi tìm đối phương?
Bây giờ Mạch Phi Long đã hiểu, Mã Hùng Binh không dám gây ra phiền toái cho Điền Hiểu Nhã, vì vậy mới tìm một thằng ngu là mình. Kết quả là có chín anh em trọng thương hôn mê, còn có chín chiếc xe bị móp méo, tổn thất nặng.
- Họ Mã, con mẹ nó mày dám chơi anh, anh cũng cho mày không sống sung sướng.
Mạch Phi Long thầm cắn răng, lúc này hắn đã thừa nhận biện pháp của Hạ Thiên trước đó, tổn thất của hắn phải bắt Mã Hùng Binh bồi thường.