Chương 12: Vậy thì ta ngủ ở đâu?
Quân Thiết Anh ngây người một lúc, sau đó cười khẽ.
Không phản đối thì chính là đồng ý.
Tiêu Dương gập lưng, nhẹ nhàng ôm Quân Thiết Anh từ trong xe đặt vào xe lăn.
Da thịt đụng nhau, hơi thở nóng bỏng phả vào trong mặt Quân Thiết Anh. Tâm vốn bình lặng của Quân Thiết Anh không khỏi nổi lên một tia gợn sóng. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người đàn ông nào gần cô như thế. Đương nhiên, Quân Thiết Anh cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Lựa chọn Tiêu Dương làm bảo mẫu và người đi học cùng mình, tất nhiên là không tránh được mấy việc này.
Ngồi trên xe lăn, Quân Thiết Anh lẳng lặng nhìn những bông hoa ngọn cỏ trong sân trường, khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ mà Tiêu Dương chưa từng thấy.
Cô đã nhiều lần thấy chỗ này trong mơ.
- Nhật nguyệt quang hoa, đán phục đán hề.
Quân Thiết Anh nhẹ giọng nói ra tám chữ.
- Không nghĩ đến thời đại bây giờ còn có người trẻ tuổi nói ra được lai lịch của trường Phục Đại. Đúng là khó có được.
Một thanh âm trầm ổn vang lên bên tai hai người. Tiêu Dương quăng ánh mắt nhìn sang. Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đeo gọng kính màu vàng, thần sắc có chút kinh ngạc nhìn Quân Thiết Anh. Sau khi tiến lên vài bước, người đàn ông trung niên này không nhịn được hỏi một câu:
- Em cũng biết xuất xứ của những lời này?
Quân Thiết Anh nhàn nhạt đáp:
- Ngu Hạ Truyện trong Thượng Thư Đại Truyện.
Người đàn ông trung niên lập tức nổi lên hứng thú:
- Em có phải sinh viên của trường? Quân Thiết Anh nhìn người đàn ông, không trả lời.
Người đàn ông dường như phát giác mình có chút đường đột, không khỏi mỉm cười:
- Xin lỗi, tôi thất lễ quá. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Phó Dịch Phong, là giáo sư khoa Lịch Sử của trường Phục Đại.
- Thầy là Phó Dịch Phong tiên sinh?
Ánh mắt bình tĩnh của Quân Thiết Anh hiện lên dị sắc.
Quân Thiết Anh là tân sinh viên của khoa Lịch Sử, tất nhiên là hiểu rất rõ về lịch sử của trường Phục Đại. Trong số các giáo sư lịch sử của trường, thành tựu học thuật của Phó Dịch Phong có thể nói là cao nhất. Địa vị của ông ở trường không ai có thể rung chuyển, đồng thời cũng là thần tượng không ít sinh viên sùng bái. Đã từng có người gọi Phó Dịch Phong là một từ điển di động năm ngàn năm.
Không có lịch sử nào mà ông không biết.
Phó Dịch Phong cười ha hả:
- Không nghĩ đến lão đầu tôi còn có người biết đến.
Quân Thiết Anh không khỏi mỉm cười. Vị Phó tiên sinh này không hề có sự cao ngạo của một danh nhân, ngược lại còn rất bình dị.
Nhưng ánh mắt Tiêu Dương ở sau lưng Quân Thiết Anh lại nhìn chằm chằm vào Phó Dịch Phong. Lúc nào hắn cũng nhớ kỹ lời nói của Bạch Tố Tâm. Trong những vấn đề dặn dò của Bạch Tố Tâm, có một điểm "Trong trường học có thể sẽ có người dùng đủ loại cớ đế tiếp xúc thân thiết với Thiết Anh. Gặp phải tình huống như vậy, anh nhất định phải tranh thủ hành động, bóp chết mưu đồ này từ trong trứng nước".
Tình huống trước mắt rõ ràng đến cỡ nào.
- Tố Tâm cô nương quả thật đã có dự kiến trước.
Tiêu Dương khinh thường nhìn Phó Dịch Phong, trong lòng thâm nghĩ:
- Đã đến tuổi này rồi mà còn có suy nghĩ xấu xa. Muốn trâu già gặm cỏ non sao? Lại còn tự xưng là "gọi thú”? Haiz, ngày đầu tiên đi làm đã có việc. Tiêu Dương vừa nghĩ vừa âm thầm tính toán, nên dùng biện pháp gì để bóp chết gã đàn ông trung niên này.
Lúc này, Quân Thiết Anh cười khẽ:
- Em là sinh viên năm nhất khoa Lịch Sử, Quân Thiết Anh.
- Em là Quân Thiết Anh?
Lúc này đến phiên Phó Dịch Phong ngạc nhiên, nghiêm túc đánh giá:
- Thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp trung học Thượng Hải, thiếu nữ thiên tài phá vỡ kỷ lục của kỳ thi, Quân Thiết Anh?
- Thiên tài chỉ là một cái giá trả mồ hôi gấp trăm lần người bình thường mà thôi.
Quân Thiết Anh nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Phó Dịch Phong hiện lên vài phần tán thưởng, đồng thời có chút hưng phấn:
- Với thành tích của em, hoàn toàn có thể tiến vào trường đại học danh giá nhất của Viêm Hoàng. Không nghĩ đến em lại báo danh ở Phục Đại, còn chọn khoa Lịch Sử.
Quân Thiết Anh nhàn nhạt đáp:
- Em không thích thủ đô, còn Phục Đại đối với em mà nói có ý nghĩa đặc biệt.
Phó Dịch Phong không hỏi, cũng chẳng kinh ngạc khi Quân Thiết Anh ngồi xe lăn, ngược lại còn hữu ý vô ý nhắc đến một số kiến thức lịch sử. Điều khiến cho Phó Dịch Phong kinh hỉ chính là, cô bé này hiểu rất rõ về lịch sử. Có đôi khi còn làm cho ông có cảm giác hiểu ra, mở rộng chỉ ý.
Bản thân Quân Thiết Anh đối với lịch sử luôn cảm thấy hứng thú. Hôm nay gặp được Phó Dịch Phong quyền uy trong giới lịch sử, cô cảm giác có được lợi ích không nhỏ.
Hai người trò chuyện càng lúc càng hợp ý, hoàn toàn gạt Tiêu Dương ở sau lưng Quân Thiết Anh sang một bên.
Tiêu Dương cảm thấy nguy cơ càng lúc càng nhiều: - Không được, không được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, còn chưa kịp bóp chết đã nảy sinh rồi. Nhất định phải đè bầu không khí tà ác này xuống.
Khi hai người nói đến thời gian Tống triều.
Khụ khụ, tiếng ho khan không hợp thói thường vang lên.
Phó Dịch Phong khẽ giật mình, lúc này mới chú ý đến Tiêu Dương ở đằng sau Quân Thiết Anh, không khỏi mỉm cười:
- Bạn học này cũng là sinh viên của Phục Đại?
Tiêu Dương lắc đầu:
- Ta chỉ là thư đồng phụ trách đưa đón Thiết Anh tiểu thư.
- Thư đồng?
Phó Dịch Phong ngây người.
Nhưng ông ta càng cảm thấy khó hiểu chính là, người tự xưng là thư đồng kia lại nhìn ông bằng ánh mắt bất thiện.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Phó Dịch Phong:
- Phó "gọi thú", nghe nói ông hiểu biết rất thấu triệt về lịch sử Tống triều?
Mặc dù Phó Dịch Phong không hiểu tại sao Tiêu Dương lại hỏi câu hỏi này, nhưng đây chính là quyền uy của ông trong phương diện này, liền gật đầu.
- Nghe nói ngươi được gọi là không lịch sử nào mà không biết?
Phó Dịch Phong lắc đầu cười:
- Bên ngoài khen nhầm rồi.
Khen nhầm? Khen nhầm mà còn đắc ý như vậy? Tiêu Dương nhếch miệng, hiển nhiên rất khinh thường.
- Được.
Tiêu Dương nói:
- Không ngại ta khảo thí ngươi chứ? - Khảo thí tôi?
Mắt kính Phó Dịch Phong suýt chút nữa rơi xuống đất, có chút dở khóc dở cười. Cho đến bây giờ toàn ông khảo thí người khác, nào có ai dám ra đề mục khảo thí ông chứ?
Lúc này, vẻ mặt Quân Thiết Anh có chút cổ quái, nhưng không lên tiếng.
- Không thành vấn đề.
Phó Dịch Phong mỉm cười trả lời:
- Cậu cứ ra đề mục đi.
Khó gặp được chàng trai thú vị như vậy, ông cũng chẳng quan tâm hắn có khảo thí ông hay không.
Cuộc sống đôi khi cũng cần niềm vui thú.
- Ngươi có biết vị trạng nguyên kỳ thi đình thứ ba thời kỳ Tống Nhân Tông thời Tống triều là ai không?
Tiêu Dương hỏi.
Nghe xong, nụ cười trên gương mặt Phó Dịch Phong trở nên cứng ngắc.
Vị Trạng Nguyên kỳ thi đình thứ ba thời Tống Nhân Tông?
Phó Dịch Phong hơi giật mình. Với hiểu biết của ông về lịch sử Tống triều, đúng là đã có phát hiện chuyện kỳ lạ này. Trong kỳ thi lần thứ ba thời Tống Nhân Tông, trong sử sách có ghi lại, chỉ có Thám Hoa, Bảng Nhãn, chỉ là không có Trạng Nguyên.
Mà vấn đề của Tiêu Dương lại trực tiếp đánh vào tử huyệt của Phó Dịch Phong.
Lập tức không thể trả lời.
Quân Thiết Anh cũng mở to mắt.
Đây đúng là quyên đui mù đánh chết sư phụ già.
Hừ! Tiêu Dương nhếch miệng, ánh mắt xem thường nhìn Phó Dịch Phong, trong lòng đắc ý vô cùng. Vị Trạng Nguyên đó đang đứng trước mặt ngươi đây.
Vị Trạng Nguyên làm còn chưa được mười phút như hắn, hơn nữa còn bị hoàng thượng tống vào tử lao, tỷ lệ được sách sử ghi lại là cực thấp.
Tiêu Dương lắc đầu, ánh mắt xem thường nhìn Phó Dịch Phong lần nữa:
- Chút kiến thức đó mà cũng tự xưng là thái đầu giới lịch sử? Không biết mất mặt à?
Đối với địch nhân, Tiêu Dương tuyệt đối tận hết sức lực áp dụng chiến thuật đả kích.
Sau khi ném ra một câu, Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh đi về phía trước.
Vẻ mặt Phó Dịch Phong ngốc trệ, há hốc mồm đứng ngay tại chỗ, nửa ngày sau mới bừng tỉnh, mắt muốn lồi ra, chỉ vào mũi của mình.
- Tôi... tôi mất mặt?
xkxk*xx
xkx‡xx
Thủ tục nhập học sớm đã được Bạch Tố Tâm xử lý xong. Lúc này người đi lại trong sân trường không nhiều. Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh đi trong sân trường cũng không khiến mọi người chú ý lắm. Sau khi hỏi thăm một vài người, rốt cuộc cũng đưa được Quân Thiết Anh đến ký túc xá.
Lúc này, vẻ mặt Quân Thiết Anh vẫn còn khiếp sợ. Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, Tiêu Dương vậy mà có thể làm khó Phó Dịch Phong. Càng kỳ quái hơn chính là, trước khi đi, tên này còn rất khinh bỉ giáo sư Phó Dịch Phong.
Quân Thiết Anh thật sự dở khóc dở cười.
- Tiêu Dương, vấn đề mà anh hỏi, anh có biết đáp án không?
Quân Thiết Anh nhịn không được lên tiếng hỏi.
Tiêu Dương cười khế trả lời:
- Không biết. xkk*kx
- Nàng chờ ta, để ta gọi người quản lý ký túc mở cửa.
Bên ngoài ký túc xá là một cánh cổng làm bằng sắt. Bây giờ là thời gian lên lớp, nên ký túc xá đóng cửa. Tiêu Dương nhẹ tiến lên, nói với người phụ nữ ngồi bên trong:
- Đại nương, phiền bà mở cửa giùm.
Nếu còn ở thập niên 80, Tiêu Dương tuyệt đối là một gái hồng lâu xuất sắc.
Phải biết rằng, ký túc xá nữ sinh trước giờ là cấm địa của nam sinh. Vị đại nương phụ trách quản lý vô cùng hung ác. Không có nam sinh nào có thể bén mảng đến ký túc xá nữ. Nhưng không biết Tiêu Dương đã dùng thủ đoạn gì lại có thể học vị đại nương kia cười không ngậm miệng, cầm chìa khóa mở cửa, để Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh vào trong. Lúc này, vị đại nương đó mới kinh ngạc:
- Chàng trai, thì ra không phải là cậu muốn vào sao?
Lý do mà Tiêu Dương đưa ra đã thuyết phục vị đại nương.
Hắn thuyết phục vị đại nương sắp xếp cho Quân Thiết Anh ở lầu một. Sau đó Tiêu Dương trực tiếp đẩy Quân Thiết Anh đi vào.
- 106, chính là phòng này rồi.
Tiêu Dương lấy ra chìa khóa mà vị đại nương đưa cho mở cửa. Một hương thơm tươi mát đập vào mặt. Tiêu Dương say mê hít sâu một hơi, rồi mới đẩy Quân Thiết Anh tiến vào.
Phòng ngủ có chút rộng rãi, chỉ xếp có hai cái giường tâng. Hai bên giường đặt một bàn máy tính. Gần nhà vệ sinh còn có một tủ quần áo mới tinh.
Có ba cái giường đã được xếp đồ đạc ngay ngắn.
Thời kỳ phòng ngủ gọn gàng nhất chính là thời gian huấn luyện quân sự.
- Để ta giúp nàng mang hành lý vào.
Tiêu Dương nhanh tay nhanh chân chuyển hành lý của Quân Thiết Anh vào trong. Khi trở lại còn thuận tay móc một bịch đặc sản từ trong túi Quân Thiết Anh đưa cho vị đại nương. Vị đại nương kia cười đúng là không ngậm miệng được, còn cho rằng đứa nhỏ này đúng là hiểu chuyện.
Vì giường trống nằm tầng dưới, Tiêu Dương cũng giảm bớt không ít phiền toái. Sau khi trải xong mền chiếu, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vội vàng nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn chung quanh.
- Tiêu Dương, anh nhìn gì vậy?
Quân Thiết Anh nghi ngờ hỏi.
Tiêu Dương nói:
- Chẳng lẽ nàng không phát hiện một vấn đề nghiêm trọng sao?
- Vấn đề gì?
Quân Thiết Anh có chút mờ mịt.
- Ở đây... ở đây chỉ có bốn cái giường ngủ.
- Đúng vậy.
- Hơn nữa, ngoại trừ nàng ra, ba cái giường khác đều đã có người.
- Tất nhiên rồi.
Quân Thiết Anh vẫn không rõ ý tứ của Tiêu Dương.
- Đã huấn luyện quân sự nửa tháng, bọn họ nhất định là đã đến.
Dù sao Quân Thiết Anh cũng là tình huống đặc biệt.
- Đó mới chính là vấn đề.
Tiêu Dương lo lắng nói.
Quân Thiết Anh vẫn mờ mịt không hiểu.
- Ở đây chỉ có bốn cái giường ngủ, hơn nữa đều đã có người.
Tiêu Dương bi phẫn nói:
- Vậy thì ta ngủ ở đâu?