Chương 23: Nàng xem, tóc của ta bị rối loạn rồi
Nếu như một quyền ở đài chủ tịch rất bạo lực, công kích lúc này có thể nói là rất tàn nhẫn.
Hoặc là nói vô cùng bạo lực.
Hết thảy đều phát sinh như thiểm điện.
Động tác của Tiêu Dương quá nhanh, quá đột ngột. Từ quyền đầu tiên cho đến khi chiếc ghế giáng xuống chỉ mất mấy giây.
- Người ở chỗ này chỉ cảm thấy nhoáng một cái bên tai liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hạ Thiếu Uy.
Đầu óc liên tục bị chấn động, ánh mắt người nào cũng tròn vo.
Ngốc trệ.
Nhất thời không kịp phản ứng.
Ánh mắt Quân Thiết Anh ngồi trên xe lăn không khỏi tràn đầy sự khiếp sợ, mang theo vài phần không tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Dương.
Trước khi đến đây, Tiêu Dương còn ngại ngùng nói với cô, hắn có thể đánh lén được Hạ Thiếu Uy một lần thì vẫn có thể đánh lén được lần thứ hai.
Lời này đúng là linh thật.
Toàn bộ phòng Giáo vụ lâm vào yên tĩnh.
Một lát sau.
- Đại đội trưởng Hạ.
Đám huấn luyện viên sau lưng Hạ Thiếu Uy định thần lại, kinh hãi vọt lên. Một người trong đó bấm điện thoại gọi 102 cấp cứu. Một kích vừa rồi rõ ràng đã phế hai chân của Hạ Thiếu Uy. Nếu trị liệu chậm trễ, cả đời này của Hạ Thiếu Uy có đứng lên được hay không còn chưa biết.
- Ngươi có thể đứng lên hay không? Thanh âm của Tiêu Dương chói tai vô cùng.
Hạ Thiếu Uy cố nén cơn đau, ánh mắt tàn nhẫn quét qua Tiêu Dương:
- Phế nó cho tôi.
Lời nói vừa dứt, lập tức có năm huấn luyện viên vọt lên, mang theo khí thế ác liệt trộn lẫn một tia ngưng trọng, bao vây Tiêu Dương.
Tuy hai lần Tiêu Dương ra tay đều giống như đánh lén, nhưng nhìn công kích vừa rồi mà Tiêu Dương thi triển, tất cả các huấn luyện đều rúng động với kỹ thuật của hắn. Thực lực của Hạ Thiếu Uy không yếu, trái lại có thể nói là mạnh nhất trong số bọn họ, nhưng lại bị đánh gãy hai chân một cách dễ dàng.
Không có người nào dám khinh thị tiểu tử trước mắt.
Quay mắt nhìn năm người hùng hổ, thần sắc Tiêu Dương vẫn không thay đổi, hơi lui một bước.
Bịch bịch bịch.
Khi Tiêu Dương vừa lui về sau, năm huấn luyện viên đồng thời vọt lên.
Đây chính là một cơ hội để tấn công. Năm người đồng loạt tiến hành công kích.
Quyền ảnh hoa mắt bao phủ bốn phương tám hướng Tiêu Dương. Ba người đánh trước, hai người đánh sau. Trái phải phối hợp, trước sau công thủ, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên năm người phối hợp với nhau.
Lúc này, Quân Thiết Anh sau lưng Tiêu Dương đã vô cùng sợ hãi, kinh hô lên:
- Coi chừng...
Mắt thấy trùng kích như bạo phong muốn thôn phệ Tiêu Dương.
Bốp.
Bước chân Tiêu Dương lướt ngang, dường như không đếm xỉa đến, lóe lên bên cạnh.
Một quyền ảnh tới gân ót Tiêu Dương.
-A. Tiêu Dương giống như sợ đến mức kinh hô lên, bước chân trượt dài, cơ thể ngả về phía sau.
Oành.
Một quyền này liền trúng vào không khí.
Tiêu Dương thoạt nhìn chật vật trốn tránh, nhưng lại có thể tránh thoát được công kích thứ nhất của năm người.
Mặc dù phòng Giáo vụ rất rộng, nhưng hai ba mươi người đứng chung, không gian còn lại có chút chật hẹp. Năm người công kích cơ hồ phong tỏa đường lui của Tiêu Dương. Quyền vũ sinh phong, mỗi một quyền đều mang theo khí thế bức người. Mỗi một lần sắp đánh trúng Tiêu Dương, lòng bàn chân Tiêu Dương giống như bị bôi mỡ, trượt dài một cái, lảo đảo nghiêng người, bất ngờ tránh thoát công kích của năm người.
Trước mắt liền xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ.
Bao gồm năm huấn luyện viên bên trong, tất cả mọi người đều có một dự cảm mãnh liệt, giống như Tiêu Dương sắp bị đánh bại, chống đỡ không nổi, chỉ cần năm huấn luyện viên cố gắng một chút là có thể đánh ngã hắn, nhưng hết lần này đến lần khác, Tiêu Dương lại "may mắn" tránh thoát được.
- A, đừng đánh ta.
Càng làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, lần nào trốn tránh, tên tiểu tử này đều gào lên.
Năm huấn luyện viên càng đánh càng gấp. Ban đầu tất cả đều cho rằng sẽ đánh bại được Tiêu Dương, nhưng bây giờ ngay cả góc áo của người ta cũng sờ không được, bọn họ làm gì còn mặt mũi để tồn tại nữa chứ?
Càng đánh càng gấp, càng đánh càng không được gì.
Lúc này, dị biến đã xảy ra.
Khi năm người dồn Tiêu Dương đến một góc, Tiêu Dương tiện tay cầm một chiếc ghế dựa bên cạnh, mạnh mẽ hất về phía trước, mang theo tiếng gió mãnh liệt lao đến trước mặt.
Rầm.
Một người tránh không kịp, vai bị trúng chiếc ghế, cơ thể đổ sang một bên.
Một thoáng sau, Tiêu Dương gấp chiếc ghế dựa trong tay lại, mang theo sức mạnh vạn người không địch nổi, hung hăng quét ngang. Đồng tử bốn người còn lại đều co rụt, vội vàng trốn tránh.
Rầm rầm.
Tiêu Dương một bước xông lên, đánh ngã hai người, trong tay cầm chiếc ghế dựa, giằng co với hai người còn lại.
Cảnh tượng này khiến mọi người không dám tin vào mắt của mình.
Rõ ràng năm gã huấn luyện viên đã chiếm cứ thượng phong, gắt gao áp chế được Tiêu Dương, như thế nào tình huống lại quay ngoắt 180 độ, chỉ cần một chiếc ghế dựa gấp lại, dùng sức của một mình đánh lui năm vị huấn luyện viên quân đội. Lấy một địch năm, trong mắt người bình thường là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nhất là một thanh niên bình thường đánh bại năm quân nhân được huấn luyện bài bản.
Lúc này, thấy tình huống không ổn, Hạ Thiếu Uy đang co quắp trên mặt đất lại càng thêm thâm trầm, ánh mắt lộ hung quang, mạnh mẽ khoát tay, mở miệng nói:
- Cùng tiến lên.
Tôn Tư Minh ở bên cạnh hoảng sợ, ra hiệu mười gã bảo vệ cổng tùy thời ra tay.
Tình thế một lần nữa giống như tên đã lên dây, vô cùng căng thẳng.
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên tai mọi người. Hơn nữa còn đang tiến gần đến phòng Giáo vụ.
Thanh âm của tiếng giày cao gót.
Bốp!
Cửa phòng Giáo vụ bị đẩy ra. Một người phụ nữ có gương mặt tuyệt mỹ nhưng lạnh lùng, mái tóc màu vàng hơi tối, lông mày cau lại, ánh mắt ẩn chứa nộ khí, chiếc áo sơ mi trắng ôm trọn dáng người nóng bỏng xuất hiện.
Tô Tiểu San.
Khi thân ảnh này hiện ra ngay cửa phòng, đầu của Tôn Tư Minh không khỏi giống như bị đập một cái.
Ông ta hiểu rõ tính cách của Tô Tiểu San, đồng thời biết rõ bối cảnh sau lưng cô.
Trước khi nhằm vào Quân Thiết Anh, Tôn Tư Minh đã dùng biện pháp khiến cho Tô Tiểu San rời đi trước, để tránh bản thân xung đột chính diện với ma nữ này. Sau này, cho dù Tô Tiểu San có truy cứu, cũng có thể đem hết mọi trách nhiệm đổ lên người Hạ Thiếu Uy đã rời khỏi.
Không nghĩ đến nửa đường lại xông ra một Tiêu Dương, khiến cho tình huống diễn biến đến nước này.
Tô Tiểu San giận không thể kêm chế được. Bất luận một giáo viên chủ nhiệm nào biết học sinh của mình bị người ta làm nhục, chỉ sợ cũng không chịu được. Huống chỉ là Tô Tiểu San vẫn luôn bao che cho học sinh của mình. Sau khi biết rõ tình huống, Tô Tiểu San đã chạy đến phòng Giáo vụ đầu tiên.
Khi đạp cửa, sắc mặt Tô Tiểu San vừa giận dữ đồng thời pha lẫn một chút kinh ngạc. Cô thấy Hạ Thiếu Uy đang ngồi co quắp trên mặt đất, gương mặt thống khổ. Còn có một số huấn luyện viên bị đánh ngã, sau đó ánh mắt mới rơi xuống Tiêu Dương đang cầm ghế dựa trong tay.
Những người này đều là do hắn đánh sao?
Tô Tiểu San vô cùng kinh ngạc. Trong dự đoán của cô, cho dù cô có chạy đến, Tiêu Dương chỉ sợ đã chịu không ít đau khổ.
- Dừng tay.
Thấy mấy huấn luyện viên còn lại muốn đến gần Tiêu Dương, Tô Tiểu San hét lớn, bước nhanh lên: - Các người muốn làm gì vậy?
Nghe xong, Tiêu Dương vội nhìn Tô Tiểu San, vui mừng chạy đến, mở chiếc ghế trong tay ra, đặt bên cạnh Tô Tiểu San:
- Cô nương, mời ngôi.
Tô Tiểu San nhìn Tiêu Dương, cũng không ngồi xuống, quay sang nhìn Hạ Thiếu Uy, giọng nói ẩn chứa vài phần lãnh ý:
- Đại đội trưởng Hạ, việc ngày hôm nay không khỏi có chút quá đáng.
Lúc này Hạ Thiếu Uy bi phẫn đến mức khóc trong tâm. Y bị người ta đánh gãy hai đùi. Trái lại bây giờ còn có người nói y quá đáng. Cơn tức trong lòng càng lúc càng dâng lên. Hạ Thiếu Uy thở sâu một hơi:
- Tô tiểu thư, cô nhìn xem, rốt cuộc là ai quá đáng?
- Đúng, Tô lão sư, thủ đoạn của tiểu tử này quá tàn nhẫn. Đại đội trưởng Hạ bị hắn đánh lén, bây giờ cả hai chân đều bị gấy.
Tôn Tư Minh vội nói:
- Chuyện này đã trở nên nghiêm trọng. Quan trọng nhất chính là chúng ta nên báo cảnh sát, để cảnh sát giải quyết chuyện này.
Ánh mắt Tô Tiểu San quét qua Tôn Tư Minh, nhếch miệng. Những lời này của Tôn Tư Minh mang theo vài phần đe dọa, muốn hù dọa Tiêu Dương mà thôi. Chuyện này vốn ám muội, Phục Đại sẽ thông báo cho cảnh sát sao? Không thể nào. Nhưng nhìn qua thần sắc của Tiêu Dương, dường như cũng không sợ hãi.
Im lặng một hồi, Tô Tiểu San hỏi Tiêu Dương:
- Tại sao cậu lại ra tay đánh người?
- Cô nương, bọn họ muốn đánh ta, ta cũng chỉ tự vệ mà thôi.
Tiêu Dương bày ra vẻ mặt vô tội nhìn Tô Tiểu San.
- Hừ, tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng, là cậu xuất thủ đánh Đại đội trưởng Hạ trước. Tiêu Dương lại càng ủy khuất:
- Các người có nhiều người như vậy, ta chỉ là tự vệ nên mới xuất thủ mà thôi.
Thần sắc đám người Hạ Thiếu Uy trầm xuống.
- Nhưng mà...
Tô Tiểu San nhàn nhạt lên tiếng:
- Cho dù tự vệ, cậu cũng không được đánh người khác bị thương như vậy.
- Ta cũng bị thương.
Tiêu Dương lớn tiếng giải thích.
- Cậu bị thương chỗ nào?
Tô Tiểu San cao thấp đánh giá Tiêu Dương. Thậm chí không tìm được chút hại bụi trên người hắn.
- Ta... ta...
Tiêu Dương cúi đầu nhìn mình, có chút hối hận vì sao không để đối phương đánh mình vài cái. Sau khi tìm kiếm một hồi, Tiêu Dương ngẩng đầu mở miệng, chỉ vào đầu của mình:
- Nàng nhìn vào đây đi.
- Đầu của cậu bị đánh?
Tô Tiểu San mở to mắt. Nếu như não bị chấn động, thế thì bị thương không nhẹ rồi.
Đám người kia ra tay quá độc ác đi.
Nghe Tiêu Dương ở sân vận động bảo vệ Quân Thiết Anh, ấn tượng của Tô Tiểu San đối với hắn cũng bắt đầu cải thiện.
Mục đích của cô xuất hiện chỗ này chính là muốn xử lý chuyện của Quân Thiết Anh và Tiêu Dương.
Tiêu Dương lắc đầu, ánh mắt bi thương:
- Cô nương, nàng xem tóc của ta bị rối loạn rồi......... Toàn trường ngốc trệ.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, há miệng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Tóc bị làm cho rối loạn.
Cái này mà cũng được tính là bị trọng thương?