Chương 46: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đăng sau
Trong phòng bệnh yên tĩnh, một giọng nói ung dung vang vọng đến mức quỷ di.
Người khoác áo trắng giật mình, bàn tay câm dao khẽ động, đột nhiên xoay người lại.
Gần cửa sổ, một người thanh niên anh tuấn đang nheo mắt cười nhìn về phía bên này, bắt chéo hai chân.
Chính là Tiêu Dương vừa mới nói muốn đi nhà xí.
Lúc này, Tiêu Dương mỉm cười nhìn người khoác áo trắng.
- Nhanh như vậy đã đến đây ra tay rồi. Xem ra tin tức của ngươi linh thông thật.
Đồng tử người khoác áo trắng co rút lại, xet qua một tia tàn nhẫn, giơ con dao trong tay chém xuống.
Hưu.
Cúi đầu nhìn sang, đẩy lui y chỉ là một cây châm nho nhỏ.
Ngân châm nhanh như thiểm điện vung lên.
Sức mạnh phản chấn cường đại khiến cho thân ảnh người khoác áo trắng phải lui về sau ba bước.
Đạp đạp đạp.
Rất nhanh đụng vào con dao, phát ra tia lửa.
Ánh mắt lộ ra sự khiếp sợ.
Một đạo ngân quang hiện lên.
Ánh mắt người khoác áo trắng mang theo sự kiêng ky nhìn Tiêu Dương, sau đó quay người xông về phía cửa.
Tiêu Dương nhảy xuống từ cửa sổ, mỉm cười nói:
- Thay vì chơi đùa với tú hoa châm, đọ sức với ngân châm của ta chẳng phải tốt hơn sao?
- Cô nương, chơi dao nhiều không tốt đâu.
Cảm nhận được quyền phong đến gần đằng sau, chân phải của người mặc áo khoác trắng hơi nghiêng, khó khăn lắm mới tránh sang được một bên, chân sau bật mạnh, giống như cái lò xo xông đến cửa ra vào.
Thân ảnh Tiêu Dương lóe lên như mũi tên, một chiêu hắc hổ đào tâm.
Một quyền này không đánh vào tim, chỉ nện sau lưng, nhưng thương thế cũng không nhẹ.
- Haiz, cô nương, đừng vội chạy chứ?
Không buông tha cho bất cứ cơ hội thoát thân nào.
Đã bị Tiêu Dương nhìn thấu, Thạch Thanh có mặc như vậy cũng chỉ vướng víu mà thôi.
- Thì ra không phải là cô nương.
Mái tóc giả của người mặc áo khoác trắng rơi xuống, lộ ra cái đầu hói không có mấy cọng tóc.
Tiêu Dương ra tay đều căn cứ vào thời cơ tốt nhất. Khi người mặc áo khoác trắng đứng vững gót chân, Tiêu Dương đã đứng gần ngay cửa ra vào.
Một thanh âm kinh ngạc vang lên, đồng thời tháo luôn khẩu trang của người mặc áo khoác trắng.
Thân ảnh Tiêu Dương ép lên, một chân quét ra, ngăn cản đường đi của người mặc áo khoác trắng, khiến y phải bất đắc dĩ lui vê sau vài bước.
Thạch Thanh là một sát thủ, một chiêu không thành, hơn nữa còn bị đánh lén, suy nghĩ duy nhất trong đầu gã chính là trốn.
Tay cầm dao, ánh mắt lạnh lùng hiện lên sự kiêng ky, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, đột nhiên bước lên, đâm con dao xuống.
Rầm. Tiêu Dương hơi nghiêng người, đồng thời vung tay va chạm với con dao. Sau một tiếng giòn vang, bước chân của Thạch Thanh lui về phía sau thêm vài bước.
Bịch.
Tiêu Dương bước lên, quyền ảnh đánh ra, trong nháy mắt khiến cho Thạch Thanh phải lui về phía sau.
- Ta đã nói, y của ta cứu người, nhưng cũng sẽ giết người.
Thanh âm Tiêu Dương nhàn nhạt vang lên bên tai Thạch Thanh:
- Sát khí của ngươi quá nặng.
Rầm.
Quyền và quyên va chạm với nhau.
Con dao trong tay Thạch Thanh đã sớm bị Tiêu Dương đoạt mất.
- Nhưng... ngươi trong tưởng tượng của ta... còn thiếu kiên nhẫn hơn.
Tiêu Dương nhìn thẳng Thạch Thanh, từng bước một ép sát, đồng thời lời nói vang vọng bên tai gã:
- Với tư cách là một thích khách, ngay cả thời cơ ra tay cũng không tìm được, không khỏi quá kém cỏi rồi. Chẳng lẽ có người giục ngươi động thủ?
Thanh âm Tiêu Dương lớn hơn vài phần.
Thạch Thanh giật mình, cắn răng, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương.
Âm.
Cuộc chiến của hai người trong phòng bệnh rốt cuộc cũng bị người bên ngoài phát giác. Cánh cửa phòng bệnh được đẩy mạnh ra.
- Người nào?
Ánh mắt Đằng Ưng Thụy giống như chim ưng đảo qua, lập tức rơi xuống người Thạch Thanh, đột nhiên lao lên. Trong lúc Thạch Thanh ngăn cản được một công kích của Tiêu Dương, một cước của Đằng Ưng Thụy nặng nề đạp vào ngực Thạch Thanh. Oành.
Thân ảnh Thạch Thanh lập tức đập vào vách tường phòng bệnh.
- Bắt lấy gã.
Vị trí Thạch Thanh rơi xuống chính là cửa sổ mà Tiêu Dương vừa mới xuất hiện. Sau khi nghe Đằng Ưng Thụy nói, Thạch Thanh bất chấp thương thế nhảy lên cửa sổ, không sợ độ cao từ lầu sáu, ánh mắt giống như điện quét qua bên dưới rồi nhảy xuống.
Bịch một tiếng, vững vàng rơi xuống bên trên một cái điều hòa thật lớn.
Thân thủ vô cùng linh hoạt.
Đằng Ưng Thụy bước nhanh đến cửa sổ, nhìn Thạch Thanh chui vào một gian phòng ở lầu năm, sau đó quay người lại hét lớn:
- Đối phương đang ở lầu năm. Mau, thông báo cho anh em dưới lầu, không được để kẻ gian chạy thoát.
- Mọi người đi theo tôi.
Lúc này, Vệ Chính Tín hét lớn một tiếng, vội vàng quay người mang đám người mặc âu phục chạy ra ngoài.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Đám người Nghiêm Hồng Tịch cũng nhanh chóng bước vào.
- Có thích khách.
Tiêu Dương lời ít ý nhiều trả lời.
- Cũng may mà có Tiêu thần y.
Đằng Ưng Thụy cảm kích bước đến:
- Nếu không có Tiêu thần y kịp thời ngăn cản, chỉ sợ đại ca khó mà bảo toàn tính mạng.
Tiêu Dương cười nhạt lắc đầu: - Chỉ tiện tay mà thôi.
- Lão sư không bị thương chứ?
Một tiếng "lão sư" của Nghiêm Hồng Tịch khiến cho các đệ tử của ông phải sửng sốt. Khi Nghiêm Hồng Tịch nhận Tiêu Dương làm lão sư, thanh âm không lớn, đám người Tuyết Minh Thành tất nhiên không biết.
- Không sao.
- Không nghĩ đến y thuật của Tiêu thần y đã giỏi, công phu đánh nhau cũng mạnh như thế, có thể nói là văn võ song toàn.
Đằng Ưng Thụy nhịn không được, tán thưởng một câu.
Lúc này, trong bệnh viện vang lên tiếng thét chói tai.
Hiển nhiên, đám người Vệ Chính Tín truy kích sát thủ khiến cho bệnh viện hỗn loạn. Tiếng thét không ngừng vang lên.
Tiêu Dương cau mày.
- Chỉ có một thích khách nhưng lại khiến cho cục diện loạn như vậy, chỉ sợ... trong bệnh viện còn có đồng lõa.
- Không sai.
Đằng Ưng Thụy gật đầu, trầm giọng nói:
- Thế cục trước mắt tuyệt không được sơ suất, không được để bên cạnh đại ca không có người. Ít nhất cũng phải lưu lại một người trông coi, bảo đảm an toàn cho anh ấy.
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân dồn dập.
- Tiêu Dương, có chuyện gì vậy?
Tô Tiểu San nhanh chóng vọt vào phòng bệnh.
- Có thích khách. Tiêu đại gia chỉ trả lời ba chữ.
Suy nghĩ một chút, vẫn bỏ thêm một câu:
- Nhưng đã bị đuổi đi.
- Đuổi đi?
Tô Tiểu San khẽ giật mình.
- Tiểu San, sát thủ đã nhảy xuống từ cửa sổ, trốn vào lầu năm. Vệ tam thúc đang dẫn người đuổi theo.
Đằng Ưng Thụy thâm trầm lên tiếng:
- Sát thủ này chỉ sợ là do người ám sát đại ca phái đến.
- Tuyệt đối không được để y chạy thoát.
Tô Tiểu San nhướng mày, quay người xông ra ngoài.
- Tiểu San...
Dương thị cũng vừa lúc đuổi đến, đụng phải Tô Tiểu San ở cửa. Nhưng Tô Tiểu San cũng không dừng lại, chạy thẳng đến đầu cầu thang.
- Cái này...
Dương thị cau mày:
- Nha đầu kia định đi đâu vậy? Đúng rồi, tại sao ở dưới lại loạn như vậy?
- Có...
Tiêu Dương muốn nói, Đằng Ưng Thụy ở đằng sau đã lên tiếng:
- Đại tẩu, Tiểu San đi bắt sát thủ rồi. Với tính cách dễ xúc động của con bé, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Nghe xong, sắc mặt Dương thị lập tức trắng bệch.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Không được, tôi phải xuống đó xem.
Dương thị vừa mới xoay người, thanh âm nhàn nhạt của Tiêu Dương đã vang lên: - Để ta đi.
- Tiêu thần y...
Dương thị quay đầu lại.
- Đại tẩu, Tiêu thần y rất có bản lãnh, vừa rồi cũng nhờ cậu ấy đuổi sát thủ đi.
Đằng Ưng Thụy cảm kích nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương cũng không nói nhiều, bước nhanh ra ngoài, chạy xuống cầu thang.
Lúc này, lâu năm đã hỗn loạn, không ít người bệnh từ trong phòng bệnh vọt ra. Thậm chí người nhà bệnh nhân, bác sĩ, y tá. Ngoại trừ một số ít người nhìn thấy sát thủ, những người còn lại cũng không biết chuyện gì xảy ra, chạy thục mạng xung quanh, khiến cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Khi Tiêu Dương xuống lầu năm, Tô Tiểu San đã xông xuống lầu dưới.
Lầu bốn.
Sát thủ đang bị chặn ở lầu bốn.
Vệ Chính Tín mang theo không ít anh em tìm kiếm từng phòng bệnh. Khi Tô Tiểu San đang chuẩn bị xông lên, trong nháy mắt bị người ta đập vào vai.
Tô Tiểu San giật mình, vô thức hất tay về phía sau.
Bịch.
Bị một bàn tay vững vàng bắt lấy.
- Là tôi.
- Tiêu Dương?
Tô Tiểu San quay đầu lại.
- Đi theo ta.
Hai thân ảnh chạy nhanh về một hướng.
Ở lầu sáu, trong phòng bệnh, sau khi đám người Đằng Ưng Thụy thu dọn sạch sẽ xong, xác nhận không còn nguy hiểm trong phòng nữa. - Ban ngày ban mặt mà dám mưu sát người khác.
Nghiêm Hồng Tịch nhịn không được mà thở dài một tiếng, thâm than thói đời ngày nay.
- Nghiêm lão tiên sinh, đối phương không từ thủ đoạn cũng muốn lấy đi tính mạng của đại ca tôi. Vừa rồi cũng đã nói rõ sát thủ đã không còn lương tâm hoặc có huyết hải thâm cừu với đại ca.
Đằng Ưng Thụy lắc đầu nói:
- Không giấu gì, cuộc sống của chúng tôi thường xuyên liếm máu người khác mà sống, đã không còn quan tâm đến sinh tử, tùy thời đều chuẩn bị sẵn tâm lý bị người ta trả thù. Tao ngộ của đại ca lúc này là do anh ấy quá sơ suất.
Nghiêm Hồng Tịch than nhẹ một tiếng, cũng không nói gì.
Thân phận hai người khác biệt nhau quá nhiều, cũng không có chủ đề cùng trao đổi.
- Đúng rồi, Tiêu thần y đã nói, thương thế của đại ca vẫn còn rất nặng, không nên bị quấy nhiễu. Nghiêm lão tiên sinh, đại tẩu, các người ra ngoài chờ đi. Nơi này có tôi trông coi là được.
Đám người Nghiêm Hồng Tịch suy nghĩ một chút, gật đầu rồi lui ra ngoài.
Dương thị nhìn chồng đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt hiện lên sự lo lắng. Cả nửa ngày sau mới gật đầu:
- Ưng Thụy, anh hãy cẩn thận một chút. Có biến cố gì thì gọi một tiếng, nhiều người thì nhiều sức mạnh.
- Yên tâm đi, đại tẩu.
Đằng Ưng Thụy cười nói.
Sau khi Dương thị ra ngoài, Đằng Ưng Thụy nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, hơn nữa còn khóa chặt.
Từ từ xoay người, mỉm cười bước về phía chiếc giường. - Đại ca, yên tâm đi, bây giờ cũng chỉ còn một mình tôi thôi.
Khóe miệng Đằng Ưng Thụy nhếch lên, ánh mắt vốn ôn hòa dần hiện lên một luồng ánh sáng lạnh như băng.
Bốp.
Một luồng hàn quang bất ngờ xuất hiện trong tay Đằng Ưng Thụy, chiếu rọi ánh mắt của ông ta. Lúc này, ánh mắt ông ta lộ ra sát cơ nồng đậm, đồng thời khóe miệng hiện lên vài phần trêu tức, vuốt vuốt con dao găm trong tay, nhàn nhạt nói:
- Một đám ngu đần. Chẳng lẽ, không ai biết... cái này là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau sao?