Thanh Châu, quận Bắc.
Quân đoàn Tây Bộ đang chậm rãi đi dọc theo quan đạo dẫn vào trong Hắc Phong Lĩnh. Mạnh Hổ đang cùng Tất Điêu Tử, Cổ Vô Đạo và Trương Hưng Bá chỉ huy đội cận vệ đi theo hộ vệ dạo xem địa hình. Đoàn người vừa đi đến bên một bờ sông lớn, chợt thấy bên kia sông có một ngọn núi hiểm trở, một con thác giống như bắt nguồn từ trên trời đổ xuống, chảy thẳng vào con sông, cảnh tượng trông thật là hùng vĩ.
Vừa lúc mọi người ai nấy đã mệt, Mạnh Hổ liền hạ lệnh dừng bước nghỉ ngơi, sau đó gọi Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo tới, hỏi han:
- Đây là núi gì vậy?
Tất Điêu Tử trải bản đồ ra ngay trên bờ sông, tìm một hồi lâu vẫn không tìm được vị trí tương đối, chỉ đành lắc đầu cười khổ:
- Tướng quân, trên bản đồ không tìm được vị trí của ngọn núi này, thậm chí con sông này tên là gì cũng không thấy ghi ra. Xem ra tấm bản đồ do Binh bộ cung cấp này có vẻ có độ tin cậy rất kém.
Mạnh Hổ cau mày:
- Một con sông lớn như vậy cũng không ghi tên ra, thật không biết bộ tình báo của đế quốc làm ăn kiểu gì?
Hí…
Mạnh Hổ vừa dứt lời, một tràng tiếng ngựa hí thánh thót đã phá tan sự yên tĩnh trên bờ sông.
Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo nghe tiếng ngựa hí liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Hưng Bá đang dắt Ô Vân Cái Tuyết đến bờ sông uống nước. Thế nhưng cho dù Trương Hưng Bá cố gắng dúi đầu ngựa xuống hết sức chật vật, Ô Vân Cái Tuyết vẫn không chịu uống nước sông. Những con ngựa còn lại đã uống nước sông tự nãy giờ, bọn ngựa này đã đi một đoạn đường núi không phải ngắn, cho nên đã rất khát nước.
Mạnh Hổ liền cau mày hỏi:
- Hưng Bá, có chuyện gì vậy?
- Ty chức cũng không biết!
Trương Hưng Bá gãi đầu gãi tai, cười khổ nói:
- Ô Vân Cái Tuyết không chịu uống nước!
- Quái lạ, vì sao Ô Vân Cái Tuyết không chịu uống nước?
Tất Điêu Tử tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Từ lúc khởi hành vào buổi sáng cho đến bây giờ nó chưa từng uống ngụm nước nào, đúng lý ra phải cảm thấy khát nước rồi mới phải. Nước sông này rất lạnh, nếu như người uống vào sẽ bị tiêu chảy, nhưng ngựa uống thì không có việc gì. Vậy tại sao nó không chịu uống, chẳng lẽ nước sông này có vấn đề gì sao?
- Ặc, đau quá, đau bụng quá!
Tất Điêu Tử vừa dứt lời, một tên binh sĩ của đội cận vệ lấy hai tay ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, mặt mày lộ vẻ thống khổ.
Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ nước sông này quả thật có vấn đề? Trương Hưng Bá vội bước hai bước tới trước mặt tên binh sĩ kia, đưa tay đỡ hắn lên, ân cần hỏi han:
- Thạch Đầu, Thạch Đầu ngươi làm sao vậy?
- Trưởng…trưởng quan…
Tên cận vệ quân tên Thạch Đầu hít sâu một hơi khí lạnh, nói với vẻ thống khổ:
- Ta…ta đau bụng, đau quá…đau quá. Giống như có dao đâm trong bụng vậy….
Cổ Vô Đạo vốn tinh thông y lý, vội vàng bước tới bắt mạch cho Thạch Đầu, kiểm tra xem bệnh trạng của hắn như thế nào.
Mạnh Hổ trong lòng cũng thầm kinh hãi, quay đầu lại thấy có vài tên binh sĩ đang đi xuống bờ sông có vẻ muốn uống nước, vội vàng hét lớn:
- Không được uống nước!
Mấy tên binh sĩ nọ nghe vậy lấy làm kinh hãi, quay đầu lại sững sờ nhìn Mạnh Hổ, trong lòng bàn tay vẫn còn đang vốc nước nhưng lại không dám uống.
Chỉ trong thoáng chốc, Thạch Đầu đã đau đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hai mắt trợn trừng, khoé miệng đã bắt đầu sùi bọt mép. Càng tệ hơn nữa, sau khi Thạch Đầu bị tình trạng như vậy, lại có mười mấy tên cận vệ quân cũng bắt đầu ôm bụng ngồi xuống kêu đau, có hai tên đã đau đến mức nằm lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong, sau khi mười mấy tên cận vệ quân đều ngã xuống, mười mấy chiến mã vừa mới uống nước dưới sông quay sang gặm cỏ trên bờ sông bất chợt ngã xuống, sau đó tứ chi co quắp, miệng sùi bọt mép. Mặc dù Mạnh Hổ không am hiểu về y thuật, nhưng xem bệnh trạng của nhiều người và chiến mã như vậy, cũng hiểu là bọn chúng đã bị ngộ độc thức ăn.
Rất nhanh sau đó Cổ Vô Đạo đã chứng thật phỏng đoán của Mạnh Hổ, đứng dậy nói:
- Tướng quân, xem bệnh trạng chính là ngộ độc thức ăn!
Sắc mặt Mạnh Hổ tỏ ra ngưng trọng nhìn mười mấy tên cận vệ quân và mười mấy chiến mã đang nằm lăn ra đất, trầm giọng hỏi:
- Còn cứu được không?
Cổ Vô Đạo sắc mặt tỏ ra ảm đạm lắc đầu, thấp giọng:
- Không thể cứu được, độc tính rất mạnh, có lẽ đã xâm nhập vào tim.
- Thạch Đầu, Thạch Đầu!
- Nhị Ngốc, lão Nhị!
- Sơn Oa Tử, Sơn Oa Tử…
Cổ Vô Đạo vừa dứt lời, bờ sông đột nhiên vang lên tiếng kêu gọi như xé nát tim gan, chỉ trong thoáng chốc, mười mấy tên cận vệ quân đã uống nước sông không còn thở nữa. Mặc dù mười mấy chiến mã vẫn chưa ngừng thở, nhưng tứ chi co quắp, thân thể ngày càng yếu ớt, hiển nhiên cũng không thể nào cứu được.
- Độc tính thật mạnh!
Mạnh Hổ kinh hãi:
- Hưng Bá!
Trương Hưng Bá ánh mắt đỏ ngầu tiến lên đáp:
- Có!
Mạnh Hổ trầm giọng:
- Lập tức cho khoái mã chạy về báo lại cho đại đội nhân mã, nguồn nước quanh đây không thể tuỳ tiện sử dụng, trước khi sử dụng nhất định phải xác thực không có độc tính mới yên tâm ăn uống!
- Dạ!
Trương Hưng Bá đáp lời, lĩnh mệnh mà đi.
Mạnh Hổ quay lại nói với Tất Điêu Tử:
- Lão Tất, ngươi ghi chú ngọn núi và con sông này lên trên bản đồ, ghi chú thật rõ ràng là nước sông rất độc, không thể dùng ăn uống được. Có câu "thế sự khó lường", ai biết được sau này chúng ta có đi qua đây nữa hay không? Nếu như quả thật trở lại nơi đây mà không cẩn thận uống phải nước độc mất mạng, vậy thì quá oan uổng.
Tất Điêu Tử dùng bút lông ngỗng và mực Tàu tìm vị trí tương ứng trên bản đồ cẩn thận ghi chú hai chữ "Độc sơn", "Độc hà". Lại dùng chữ nhỏ chú thích bên cạnh góc bản đồ: Cạnh bên Độc sơn có Độc hà, nước của Độc hà cực độc, người ngựa uống vào chết ngay lập tức!
--------------
Cực Thiên sơn nằm ở phía Đông của trung tâm đế quốc Minh Nguyệt, đúng ngay khoảng giữa của Thanh Châu và Trung Châu.
Sơn mạch phía Nam của Cực Thiên sơn giáp sông Thông Thiên, ở giữa là Hổ Khiếu quan xuyên từ Đông sang Tây, phía Bắc gần như tiếp giáp với Nộ Thương sơn, giữa hai ngọn núi chỉ cách nhau một hạp cốc, hạp cốc này có tên là Đao Kiếm hạp. Đao Kiếm hạp chính là nơi bắt buộc phải đi qua từ bốn châu ở phía Bắc của đế quốc Minh Nguyệt xuôi xuống Trung Châu, đồng thời cũng là nơi binh gia tranh chiếm!
Nếu như cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ muốn chặn đường viện quân bốn châu phía Bắc của đế quốc Minh Nguyệt xuôi Nam, vậy phải chiếm được Đao Kiếm hạp.
Chỉ cần quân đoàn Tây Bộ có thể chiếm được Đao Kiếm hạp, vậy đã chặt đứt liên lạc giữa Trung Châu với bốn châu phía Bắc của đế quốc Minh Nguyệt. Lúc ấy viện quân của bốn châu phía Bắc, Thanh Châu và Trung Châu của đế quốc Minh Nguyệt sẽ lâm vảo cục diện bất lợi bị bao vây chia cắt. Nếu như đại quân đường Nam của Trọng Sơn lại chặt đứt con đường của viện quân ba châu phía Nam của đế quốc Minh Nguyệt, vậy đế quốc Minh Nguyệt thật sự phải mất nước!
Thế nhưng nếu đại quân đường Bắc của Mạnh Hổ muốn chiếm được Đao Kiếm hạp, vậy trước tiên phải chiếm Hắc Phong Khẩu nằm ở sườn Nam của Hắc Phong Lĩnh.
Hắc Phong Lĩnh chính là một giải đất lớn nơi giao tiếp giữa sơn mạch của Cực Thiên sơn và quận Bắc, mặc dù thế đất không cao nhưng hiểm trở dị thường. Nếu như đại quân đường Bắc của Mạnh Hổ muốn chiếm Đao Kiếm hạp vậy nhất định phải đi qua Hắc Phong Khẩu. Dĩ nhiên, từ quận Bắc ở Thanh Châu cũng có đường khác có thể đi đến Đao Kiếm hạp, nhưng trước tiên phải từ hướng Bắc tiến vào Tịnh Châu, rồi từ Tịnh Châu tiến vào Vân Châu, sau đó mới từ Vân Châu xuôi Nam tới Đao Kiếm hạp, đi như vậy coi như phải hành quân qua hơn ngàn dặm đường.
Xe ngựa kêu gào.
Trên quan đạo từ Hổ Khiếu quan đi đến Đao Kiếm hạp, mười lăm vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đang ầm ầm vội vàng tiến về phía Bắc. Mười lăm vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt này chính là quân đoàn cấm vệ của Thu Vũ Đường, cùng với hai sư đoàn Vân Châu.
Xe ngựa hào hoa của Thu Vũ Đường đang đi giữa đại quân, trong thùng xe rộng rãi, Thu Vũ Đường vẻ đẹp mê hồn đang nằm tựa vào đệm gấm không biết suy nghĩ những gì. Thu Ức Nhu và Thu Hàm Vận đang nhẹ nhàng xoa bóp đùi cho nàng, cạnh đó thái tử Thu Dã năm ấy mười ba tuổi đang cầm bút chì màu vẽ gì đó trên bản đồ làm bài tập.
So với tấm bản đồ sơ sài của Mạnh Hổ, tấm bản đồ trước mặt Thu Dã có vẻ tinh xảo hơn nhiều.
Trên bản đồ đã có hai màu bút chì đỏ xanh phân biệt biểu thị mấy mũi tên, ba mũi tên màu xanh thật lớn phát xuất từ thành Hà Nguyên ở biên giới của đế quốc, đầu ba mũi tên chia ra chỉ về hướng thành Liệt Liễu ở phía Bắc Thanh Châu, Hổ Khiếu quan ở phía Tây Thanh Châu cùng với Trì Thành ở phía Đông Nam Thanh Châu. Trong đó mũi tên màu xanh chỉ về hướng thành Liệt Liễu vừa dứt lại có thêm một mũi tên nữa từ thành Liệt Liễu chỉ đến Hắc Phong Khẩu.
Bốn phía xung quanh Hắc Phong Khẩu và thành Liệt Liễu xuất hiện bốn mũi tên màu đỏ thật lớn. Mũi tên màu đỏ thứ nhất phát xuất từ phía Đông Hổ Khiếu quan chỉ thẳng về hướng Bắc, nhắm thẳng vào thành Liệt Liễu. Mũi tên màu đỏ thứ hai phát xuất từ phía Nam Tịnh Châu, cũng chỉ về phía thành Liệt Liễu. Mũi tên màu đỏ thứ ba phát xuất từ phía Đông Nam của Vân Châu, mũi tên màu đỏ thứ tư phát xuất từ phía Nam Định Châu, cả hai mũi tên thứ ba và thứ tư đều chỉ về phía Hắc Phong Khẩu. Một mũi tên màu đỏ lớn hơn các mủi tên kia xuất phát từ phía Tây Hổ Khiếu quan chỉ thẳng vể Đao Kiếm hạp ở hướng Bắc.
Thu Dã miêu tả xong các mũi tên hai màu xanh đỏ lại vẽ một hình X lớn màu đỏ ngay vị trí Hắc Phong Khẩu, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Thu Vũ Đường, cất tiếng nói:
- Hoàng cô mẫu, Dã nhi đã vẽ xong kế hoạch săn hổ của người!
- Sao?
Thu Vũ Đường nghe vậy liền ngồi dậy, vui vẻ đưa tay ra:
- Cầm lại đây cho Hoàng cô mẫu xem.
Thu Dã đưa tay cầm lấy bài tập bản đồ đã được ghi chú hoàn hảo, cung kính đưa cho Thu Vũ Đường. Thu Vũ Đường đưa tay đón lấy bản đồ, vừa liếc sơ qua bỗng cảm thấy tim mình đau nhói, đôi mắt mỹ miều đột nhiên trào ra hai dòng lệ trong suốt long lanh. Thu Dã thấy Thu Vũ Đường bỗng dưng rơi lệ, không khỏi kinh hoảng:
- Hoàng cô mẫu, bài tập bản đồ của Dã nhi không đúng hay sao?
- Không, không phải!
Thu Vũ Đường đưa tay lau nước mắt trên mặt, cố lấy giọng vui vẻ nói:
- Bài tập bản đồ của Dã nhi rất tốt! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.com
Thu Dã nghiêng đầu hỏi:
- Vậy tại sao Hoàng cô mẫu lại khóc?
- Vì Hoàng cô mẫu cao hứng!
Thu Vũ Đường khẽ cười:
- Dã nhi tuổi còn nhỏ nhưng đã có tài năng thiên phú quân sự như vậy, tương lai sẽ trở thành vị hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử của đế quốc Minh Nguyệt, việc trung hưng đế quốc Minh Nguyệt đã có hy vọng!
Thu Dã chớp chớp đôi mắt to đen, lại hỏi:
- Hoàng cô mẫu, người lệnh cho Tổng đốc Vân Châu Diêu Trường đưa quân đoàn Vân Châu vào đóng ở Hắc Phong Khẩu, có phải định đem bọn họ làm mồi nhử, dẫn dụ cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ vào cốc hay không?
Thu Vũ Đường không trả lời ngay, hỏi ngược lại:
- Tại sao Dã nhi cho là như vậy?
Thu Dã nói:
- Hắc Phong Khẩu dễ thủ khó công, hai sư đoàn bộ binh của Tổng đốc Diêu Trường đóng ở đó, ngăn trở đại quân đường Bắc của Mạnh Hổ trong mười ngày nửa tháng hẳn là không thành vấn đề. Có được thời gian mười ngày nửa tháng ấy, hai sư đoàn kỵ binh của Tổng đốc Tần Liệt sẽ xuất hiện ở phía Bắc của Hắc Phong Khẩu, quân đoàn Tịnh Châu của Tổng đốc Thác Bạt Thọ cũng sẽ xuất hiện ở phía Đông Bắc của Hắc Phong Khẩu, quân đoàn cận vệ của Tiêu tướng quân sẽ xuất hiện tại phía Nam của Hắc Phong Khẩu, mà quân đoàn cấm vệ của Hoàng cô mẫu cùng với hai sư đoàn Vân Châu cũng sẽ xuất hiện ở phía Tây Hắc Phong Khẩu. Cứ như vậy, mười sáu sư đoàn hơn bốn mươi vạn đại quân có thể từ bốn hướng hình thành thế bao vây chặt chẽ đối với đại quân đường Bắc của Mạnh Hổ.