Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 177: 10 năm trống rỗng

Không biết có phải vì 10 năm trống rỗng hay không mà Cổ Mạch bây giờ giống như người 40 tuổi chứ không phải người đã qua 50. Hai chân anh ta khá có sức, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta chạy là biết, người này không thường xuyên tập luyện. Chạy được một lúc Cổ Mạch đã thở hổn hển, tốc độ cũng chậm lại. Nhưng anh ta không bỏ cuộc, vẫn đang chạy.

Tôi chỉ đành chạy theo anh ta.

Hai chúng tôi người trước kẻ sau chạy như vậy trông hơi buồn cười.

Sáng sớm đã có người vào khu dân cư cũ kỹ này, nhìn thấy chúng tôi đều cảm thấy kỳ lạ.

Dì Từ ở bên cạnh nhà Đào Hải đang xách giỏ ra ngoài. Bà ấy biết tôi, nhìn thấy tôi còn kinh ngạc kêu lên, “Cậu trai trẻ, cậu đang làm gì vậy?” Bà ấy lại nhìn về phía Cổ Mạch đang chạy phía trước, trên mặt xuất hiện sự nghi hoặc và hồi ức, “Cậu bắt người à? Đây cũng là người không muốn di dời đi?”

Tôi cũng không đuổi sát theo Cổ Mạch lắm, nên có thời gian trả lời câu hỏi của dì Từ: “Không phải, một người bạn thôi ạ. Anh ấy có việc gấp.”

“Ồ…” Dì Từ đang sắp gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài khu dân cư thì chợt quay đầu nhìn về hướng Cổ Mạch đang chạy, hai mắt đột nhiên trừng to lên.

Bộp!

Giỏ thức ăn của dì Từ rơi xuống đất, ngón tay run run chỉ về bóng lưng của Cổ Mạch, lắp bắp lên tiếng, “Đây chẳng phải là, là...”

Tôi kinh ngạc, “Dì Từ, dì cũng biết anh ta à?”

“Ôi, đây chẳng phải là cái cậu ở lầu sáu nhà số sáu đó ư? Không phải họ đã dọn đi rồi sao?” Dì Từ nhặt giỏ thức ăn lên, dần dần bình tĩnh lại.

Xem ra bà ấy kinh ngạc chỉ vì 10 năm rồi chưa gặp lại người ta.

“Nhiều năm rồi không gặp. Hình như cậu ta chẳng thay đổi chút nào. Đàn ông mà bảo dưỡng tốt đến thế thật hiếm thấy.” Dì Từ lải nhải lầm bầm.

À ừ, dì Từ ngạc nhiên vẫn còn một nguyên nhân này nữa.

Tôi thấy Cổ Mạch sắp vào nhà rồi, mới chào dì Từ một tiếng rồi vội đuổi theo.

Cổ Mạch chạy bộ đã mệt, leo lầu còn mệt hơn. Trong tòa nhà toàn là tiếng thở dốc nặng nề. Sau khi tôi tiến vào nhìn thấy anh ta bám vào tay vịn, leo lên đầy khó khăn.

Tôi vội qua đỡ lấy Cổ Mạch, nửa kéo nửa đỡ, dẫn Cổ Mạch lên lầu.

Khi đến khúc cầu tháng từ tầng năm lên tầng sáu, tôi hơi ngừng lại.

“Chỗ này, có tiếng gì không?” Tôi hỏi Cổ Mạch.

Cổ Mạch thở dốc, không có sức trả lời.

Tôi cũng phát hiện câu hỏi của mình không đúng lúc lắm, thế là vội vàng tiếp tục leo cầu thang.

Cổ Mạch híp mắt, nhìn tờ giấy của đồn công án dán trên trước cửa Thanh Diệp, sắc mặt rất phức tạp.

Tôi lấy chìa khóa ra, đưa cho Cổ Mạch.

Tay nhận chìa khóa của Cổ Mạch có hơi run, nửa ngày trời vẫn chưa mở cửa.

Tôi không hối thúc, mà đứng đợi bên cạnh. Tôi rất tò mò, nhưng vào lúc này, người ngoài như tôi không nên xuất hiện ở đây. Chắc chắn Cổ Mạch có rất nhiều chuyện muốn nói với Diệp Thanh, Diệp Thanh chắc cúng thế. Có phải tôi nên rời khỏi đây trước không?

Tôi còn chưa quyết định được, Cổ Mạch đã hít sâu, làm tốt công tác chuẩn bị, cắm chìa khóa vào ổ khóa cửa.

Cạch!

Cùng là tiếng mở cửa, cùng là tiếng vọng lại của lầu sáu trong bầu không khí kỳ lạ này, nhưng không biết vì sao, tôi cảm thấy tiếng mở cửa lần này lại khác biệt. Chỉ vì người mở cửa là người khác hay sao?

Két!

Cánh cửa cũ được từ từ mở ra.

Cổ Mạch không vào ngày mà đứng ở cửa vào, nhìn căn phòng u tối, vành mắt dần ửng hồng.

Tôi khẽ lùi lại một bước, quyết định rời đi.

“Cậu đừng đi, cùng vào đi.” Cổ Mạch kêu tôi lại.

Tôi giật mình.

Cổ Mạch không xoay đầu lại nhìn tôi, hít hít mũi, bước vào nhà, sau đó xoay người dựa vào cửa, rặn ra một nụ cười xấu xí, “Cậu thế này còn muốn đi à? Năm đó tôi cũng muốn đi, nhưng có đi được đâu.”

Tôi kinh ngạc nhìn Cổ Mạch. Lời của anh ta có ý gì? Anh ta biết tôi theo anh ta trong giấc mơ, nhìn thấy quá trình anh ta gia nhập vào Thanh Diệp?”

“Cậu có năng lực đặc biệt đúng không? Kiểu người như chúng ta, không có sự trùng hợp. Mặc kệ có phải cậu được Diệp Tử tìm tới hay không, nhưng bị cậu ta nhắm trúng rồi thì cậu đừng hòng chạy thoát.” Cổ Mạch nói đùa, nhưng nét mặt trông như vừa khóc vừa cười.

Lúc này tôi đã hiểu Cổ Mạch không biết chuyện giấc mơ, chỉ là đơn thuần cảm thấy tôi không chạy thoát khỏi “ma chưởng” của Diệp Thanh.

“Lấy tôi làm mồi, thật quá đáng! Diệp Tử, Diệp Tử!” Cổ Mạch xoay đầu bước vào nhà, kêu to hai tiếng.

Tôi nghe thấy tiếng vọng lại trong phòng nghiên cứu, bỗng nảy ra dự cảm không tốt, vội vàng đi vào theo.

Rầm!

Cánh cửa bị đóng lại sau khi tôi tiến vào. Tôi xoay đầu, không nhìn thấy người.

Cổ Mạch bước vào rồi chạy ra, sắc mặt trắng đến đáng sợ, nhìn ngó xung quanh.

“Không có ai.” Tôi nói nhỏ.

Cơ thể Cổ Mạch khẽ chao đảo, vài lần há miệng thở dốc, dựa vào sofa chầm chậm ngồi xuống.

“Năm 2022... nếu là như thế, tôi đã là một ông già rồi. Haiz, người già rồi, không thể bị dọa được. Cậu em à, cậu đừng đùa với tôi nữa.” Cổ Mạch ngồi phịch xuống ghế, ỷ mình lớn tuổi rồi nói.

Tôi thở dài, ngồi xuống bên cạnh anh ta. Tôi cứ cảm thấy người của Thanh Diệp đang ngồi ở đối diện, là một người ủy thác, tôi nên ngồi ở bên này.

Cổ Mạch nghiêm mặt nhìn tôi.

“Anh đã nhìn thấy tờ giấy dán trước cửa rồi. Người của Thanh Diệp đã mất tích từ lâu, được vài năm rồi.” Tôi khó khăn lên tiếng, “Năm nay tôi mới biết đến nơi này. khu dân cư này sắp bị giải tỏa, tôi làm bên phòng di dời, sau đó đụng phải chút chuyện, nên tôi có... siêu năng lực.”

Cổ Mạch bĩu môi, “Ồ. Cậu kéo tôi ra, là do dùng loại nặng năng lực đó sao?”

Tôi hỏi, “Anh đã trải qua chuyện gì? Cái đĩa hát đó, Christina Aguilera, cô ấy đã làm gì anh?”

Cổ Mạch đỡ trán, dáng vẻ trông rất phức tạp, “Tôi cũng không nói rõ được. Tôi nghe thấy giọng hát đó, nhìn thấy sóng âm trên phần mềm xảy ra vấn đề, lúc muốn kêu Gã Khờ và Nam Cung thì đã không phát ra được tiếng nữa. Sau đó tôi không còn ý thức nữa. Ồ... nên nói là ý thức rất mơ hồ, vẫn còn ý thức, cứ nghe thấy giọng hát của Christina Aguilera, lâu lâu còn có thể nghe thấy tiếng của người khác, nhưng những tiếng nói đó dần dần dung hợp vào trong giọng hát của Christina Aguilera. Cậu hiểu chứ? Như hợp xướng, có vài bản hợp xướng sẽ dùng một vài kỷ xảo, phần bè khác nhau, ca từ khác nhau sẽ được hợp lại trong một đoạn nào đó. Đại khái là thứ cảm giác đó.”

Tôi gật gật đầu.

“Giọng hát đó tẩy não quá, nhưng tôi cố gắng cầm cự, không bị đồng hóa. Tôi cũng không biết đã cầm cự được bao lâu... A, bây giờ thì biết rồi, 10 năm. Thật là dài... khó tin quá đi, không ngờ tôi lại có thể cầm cự được lâu đến thế!” Cổ Mạch bắt đầu lạc đề.

“Chắc là Diệp Thanh đã làm gì đó.” Tôi nói.

Cổ Mạch ồ một tiếng, không hề kinh ngạc, “Cứ cầm cự, cầm cự mãi, ước chừng vào một khoảng thời gian trước...” Cổ Mạch trầm tư, dường như đang tính toán gì đó, “Một năm hoặc hai năm gì đó, chắc là trước lúc đó, tôi bắt đầu có lòng mà lực không đủ.”

Tôi bỗng ngẩng mắt lên nhìn phòng nghiên cứu yên tĩnh.

Thời gian Diệp Thanh mất tích, đến giờ tôi vẫn không biết được. Có phải là vào một hai năm trước, chính vì như thế, Cổ Mạch mới có lòng mà lực không đủ?

“Tôi cứ nghĩ mình cũng sắp bị đồng hóa rồi, không ngờ đột nhiên phát hiện bản thân trở về lúc sự việc xảy ra,“ Cổ Mạch bật cười, “Tôi nghĩ rằng cho dù là nằm mơ, cũng phải tiêu diệt thứ quỷ quái kia, nhưng luồng sức mạnh lôi kéo kia quá mạnh, tôi còn nghĩ bản thân sắp thất bại rồi, thì bất ngờ bị thứ gì đó kéo lấy.”

Tôi kéo lấy anh ta trong giấc mơ.

“Là cậu đúng không?” Cổ Mạch nhìn tôi.

Tôi thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy.”

Cổ Mạch vỗ vai tôi, “Cảm ơn nhé, cậu em.”

Tôi rất không vui với cách xưng hô này của Cổ Mạch, tôi cử động vai, tránh xa cánh tay của Cổ Mạch đang đặt trên vai tôi.

“Sau đó, cậu cũng biết rồi, tôi tỉnh táo lại thì đã nằm trên giường của cậu.” Cổ Mạch buông tay.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất