Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 235: Người sót lại

Tôi ngồi xuống cầu thang, lau mồ hôi trên trán, vì dùng sức hơi mạnh nên tay khe khẽ run lên. Đầu những ngón tay do nắm quá chặt nên hơi ửng đỏ và còn bám đầy gỉ sắt của thành lan can. Qua một hồi lâu, tôi mới bình tâm trở lại, gọi điện cho Trần Dật Hàm nói rõ địa điểm cái xác và tình trạng… của các cô ấy.

Trần Dật Hàm trầm ngâm nói: “Viện Y học của Đại học Huy Châu… thì ra như thế!”

Tôi hoài nghi hỏi: “Bên đó có vấn đề gì sao?”

Tôi chỉ biết Đại học Huy Châu là cụm đại học - cao đẳng trọng điểm, nổi tiếng nhất trong số ấy chính là Viện Y học, hiện nay rất nhiều chuyên gia y học trong nước đã tốt nghiệp từ đó.

Trần Dật Hàm mơ hồ nói: “Chỗ của họ đã có một truyền thống duy trì mười mấy năm nay, đó là các giáo sư và học viên tốt nghiệp tại đây đều sẽ kí nhận vào bản thỏa ước hiến tặng di thể sau khi chết. Còn có điểm này nữa, xét về phương diện nguồn tài nguyên y học, bọn họ có một cái bệnh viện trực thuộc Đại học, cộng thêm sự ưu ái của chính phủ dành cho họ, thi thể được hiến tặng và các vật mẫu dùng để thí nghiệm chỗ họ rất đầy đủ. Thậm chí có cả một số vật mẫu là các bộ phận cơ thể mang những chứng bệnh hiếm gặp nữa.”

Cổ họng tôi như bị mắc nghẹn: “Vậy mấy cái xác đó…”

“Theo suy đoán của tôi thì một bộ phận nào đó đã bị đánh tráo, để một bộ phận khác được xem như mẫu hiến tặng nhập thẳng vào kho. Cậu nói rằng cái cậu thấy là một vật mẫu thí nghiệm, nếu không tiến hành kiểm định, thì hoàn toàn không thể biết được nguồn gốc thật sự của chúng. Tôi sẽ cho người đi điều tra, hung thủ nhất định không thể thoát được.” Trần Dật Hàm nói đầy quyết đoán, rồi hỏi tôi: “Cái nhau thai kia lẽ nào có nguồn gốc từ Đại học Huy Châu?”

Tôi cũng đoán là vậy, còn cụ thể là như thế nào thì chưa thể biết được. Tôi nói: “Cũng không rõ lắm. Những người bị giống như Trịnh Hân Hân… còn sống không?”

Trần Dật Hàm im lặng vài giây rồi nói: “Cậu cho rằng họ chết hết cả ư, cậu mơ thấy nguyên nhân sao?”

“Tôi không nhìn thấy họ chết hay chưa, có điều từng người một trong họ đều đã xảy ra chuyện.”

Nếu như thế, theo cảnh trong mơ của tôi thì bệnh truyền nhiễm của Trương Hinh Nhu và cái nhau thai không liên quan gì với nhau. Bằng không thì, có khả năng cái nhau thai bị đâm một dao kia mới là nguyên nhân thật sự khiến tôi mơ thấy tất cả những chuyện này.

“Cậu muốn tới bệnh viện phải không? Chuyện của Trịnh Hân Hân cậu có thể trực tiếp hỏi thăm, còn tôi sẽ điều tra nhưng người khác.”

Tôi xuống lầu, lên xe, chạy đến bệnh viện. Suốt chặng đường, lòng tôi cứ thấp thỏm lo âu, sợ Tiêu Thiên Tứ lại “tuyển” được sát thủ mới. Nên khi tới được bệnh viện, tôi cũng không dám lơ là cảnh giác. Người trong bệnh viện đông đúc hỗn tạp, ai mà chắc được sẽ không có một con dao bấm thọc ra từ một nơi nào đó?

Tôi đứng dưới bãi đậu xe gọi điện cho Tí Còi, cậu ta đang túc trực trong phòng bệnh của Gã Béo. Có Trần Hiểu Khâu giúp đỡ, Gã Béo cũng chẳng thiếu thốn tiền bạc, liền nhanh chóng kiếm cho cậu ta một phòng đơn hạng VIP. Tiết Tĩnh Duyệt và Tí Còi một cặp. Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết thành một cặp canh chừng bên chỗ Trịnh Hân Hân.

Tôi cảnh giác đi đến phòng bệnh của Gã Béo, sau khi vào cửa mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút: “Gã Béo sao rồi?

Tôi nhìn thấy sắc mặt Gã Béo hồng hào, thần thái sáng sủa, nhịp thở vẫn ổn định thì lòng đã nhẹ đi một nửa. Tí Còi mặt mày hớn hở, giọng điệu cũng giống hệt Trần Dật Hàm lúc gọi điện thông báo cho tôi: “Thật may mắn cho Gã Béo nhà ta, lớp mỡ dày đã cản được con dao. Bằng không ấy hả, thật là không dám nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì nữa đó.”

Cuối cùng tôi cũng hoàn toàn yên lòng.

Tiết Tĩnh Duyệt đang ngồi lặng lẽ bên cạnh, chốc chốc lại nhìn qua Gã Béo. Nếu không do hoàn cảnh đặc biệt, trước mắt chúng tôi vẫn chưa được an toàn thì Tí Còi cũng không ở đây làm bóng đèn.

Tôi hỏi: “Cổ Mạch đâu?

Tí Còi bĩu môi đáp: “Ở khách sạn ấy, bảo là không thích chốn đông người náo nhiệt.”

“Anh ta vẫn trông coi cái nhau thai chứ?”

Thực ra tôi cũng chẳng mấy bất mãn. Bình thủy tinh đựng cái cuốn rốn ấy đã vỡ rồi, trong giây lát cũng chưa thể tìm được cách bảo quản. Rốt cuộc cũng không thể đựng trong túi nhựa rồi đem theo chứ? Trong lúc rối rắm hỗn loạn đó, kiếm một cái túi nhựa cũng không phải là chuyện dễ. Cổ Mạch có ở đây hay không cũng chẳng phải vấn đề.

“Chắc là thế. Lúc tụi tôi đi, thấy anh ta còn đang ngồi coi cái nhau thai mà.” Vẻ mặt Tí Còi có một thoáng hơi biến đổi.

Tiết Tĩnh Duyệt đột nhiên mở miệng: “Anh ta cũng đâu còn cách nào khác.”

Tôi và Tí Còi đều không ngờ cô ấy sẽ nói chuyện, hơn thế lại là nói hộ cho Cổ Mạch nữa chứ.

Tiết Tĩnh Duyệt vừa chớp chớp mắt nhìn lên, đã lập tức lẩn trốn ánh nhìn của chúng tôi: “Anh ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể làm vậy thôi.”

“Ý cô là thái độ thờ ơ vô trách nhiệm, tức chết người khác của anh ta là do anh ta không còn cách nào khác sao?” Tí Còi lầm bầm.

Tiết Tĩnh Duyệt vặn vẹo mấy đầu ngón tay của mình nói: “Ngoại trừ việc chấp nhận, nghĩ thoáng một chút, thì đâu còn cách nào.”

Tôi chợt hiểu ra. Cảnh ngộ của Tiết Tĩnh Duyệt và những thành viên của Thanh Diệp cũng gần giống như nhau. Đều gặp phải những hiện tượng kì dị một cách ngoài ý muốn, ngoại trừ việc chấp nhận, nghĩ thoáng một chút và ép mình phải thích ứng với chúng ra, thì đâu còn cách nào nữa. Cho nên cô ấy mới có thể cảm thông với họ chăng?

“Cô có người nhà không?” Tôi chợt nhớ lại sau khi từ câu lạc bộ đấu súng đến khách sạn, chúng tôi đều đã điện thoại báo với gia đình lý do không về nhà. Chỉ có Tuyết Tĩnh Duyệt là không gọi điện thoại. Cô ấy hẳn là có người thân chứ, lúc trước còn nhắc đến vài người trong nhà nữa cơ mà.

Tiết Tĩnh Duyệt bình tĩnh nói: “Họ biết tình trạng của tôi. Nếu một ngày nào đó tôi không về nhà hoặc đã chết ở nơi nào đó bên ngoài thì họ cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.”

Tôi và Tí Còi lặng im.

Tĩnh Dyệt lại nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói: “Các anh và tôi không giống nhau, cũng khác với Cổ Mạch đúng không? Những chuyện này các anh chỉ mới bắt đầu gặp phải gần đây, nên phản ứng giống như bao nhiêu người bình thường khác. Còn tôi cùng anh ta đã quen rồi. Anh ta có một câu nói mà tôi rất đồng tình: Nếu có chết thì cũng do chúng ta ‘đến số chết’ thôi, tất cả đều là số mệnh cả.”

Tí Còi không phục bật lại: “Nếu theo cách nghĩ của cô, thì chúng tôi có gì phải lo lắng? Nếu quả thật Tiêu Thiên Tứ có thể giết chết bọn tôi, cũng chỉ vì chúng tôi ‘đến số chết’ thôi. Nếu chưa đến số chết, thì dù cho có ườn mặt ra, rồi tự đưa đầu vào tay gã cũng không thể chết được, đúng không?”

“Ý của tôi không phải mình chẳng cần làm gì cả. Cứ làm hết sức mình, thành bại để ông trời quyết. Giống như lúc trước, nếu anh Lâm không phát hiện kịp thời, và nếu anh ấy không cứu tôi thì có lẽ tôi đã chết thật rồi.” Mắt Tiết Tĩnh Duyệt liếc nhìn qua Gã Béo đang nằm trên giường.

Tôi vỗ vỗ vai an ủi Tí Còi đang bị kích động.

Tôi đã hiểu được ý của Tiết Tình Duyệt, đồng thời cũng hiểu ra câu nói cửa miệng của Cổ Mạch rồi. Nếu quả thật anh ta tin vào số mệnh, “đến số chết, chưa đến số chết” gì gì đó, thì Thanh Diệp đã không mở ra làm gì. Những sự kiện ấy, những sự ủy thác ấy, người của Thanh Diệp cớ gì phải vất vả khổ sở, hết lòng hết dạ vì người khác như thế? Vì dù sao đi nữa, nếu đến số chết thì không thể thoát được, nếu chưa đến số chết, họ không làm gì thì chuyện dữ cũng sẽ hóa lành cả thôi. Có điều, không làm gì cả, đồng nghĩa sẽ không thay đổi chuyện gì cả. Còn cái gọi là “số mệnh” và “số phải chết”, thật ra chỉ là luôn tin tưởng bản thân mình vẫn chưa đến số “phải chết” vậy.

Cổ Mạch vẫn thản nhiên trước việc bản thân bị một không gian kì quái nhốt lại suốt 10 năm, đã lắng nghe khúc ca số mệnh 10 năm ròng rã, nếu anh ta tin rằng mình đã đến số phải chết, thì dù cho Diệp Thanh có còn sống anh ta chắc chắn cũng phát điên rồi. Nhưng điều Cổ Mạch tin tưởng là mạng mình vẫn chưa tận, và kiên nhẫn chờ đợi đến lúc tôi xuất hiện. Anh ta cũng tin rằng mạng số những thành viên trong Thanh Diệp vẫn chưa tận. Dù cho có chết rồi, cũng có thể sửa lại ý trời mà tìm một cách khác để hồi sinh. Do không giúp được gì nên anh ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Trong lòng anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy rất đau khổ và bất lực. Chỉ có điều, cái ông chú đứng tuổi này biểu hiện ra bên ngoài là thái độ chấp nhận số phận một cách dửng dưng mà thôi.

Tiết Tĩnh Duyệt cũng tương tự như Cổ Mạch, đến đâu hay đến đó, thấy linh tính dự báo ngầm bên trong như thế nào, thì theo đó mà đi tới, chờ đợi sự việc xảy ra.

Đây không phải cách sống của Tí Còi, cũng chẳng phải của tôi.

Tôi chuyển đề tài, kể lại sự tình mình mơ thấy trước đó.

Tí Còi nói: “Tình hình bên Trịnh Hân Hân chỉ cần hỏi Trần Hiểu Khâu một tiếng là biết ngay, anh đừng đi qua bên ấy làm gì.”

Tôi cũng đã định bụng như thế. Vừa lúc sắp gọi điện thì phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, di động của Tí Còi cũng rung chuông, là Trần Hiểu Khâu gọi. Tí Còi nhận cuộc gọi liền đi ra mở cửa, bên ngoài là Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết đang khóc nức nở.

Trần Hiểu Khâu báo: “Trịnh Hân Hân chết rồi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất