Chương 112
"Tiểu Minh, ngươi cứ như vậy sẽ chết đấy."
Nhưng vào lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở trung tâm quảng trường.
Tầm nhìn trước mắt Minh Hạo Nhiên loé lên, một thân ảnh nhanh nhẹn vọt tới, huyết khí màu vàng dâng trào, như thủy triều cuồn cuộn, đánh bay cát bụi đầy trời.
"Vương Khung!"
Cát bụi hóa thành màu đỏ máu, ở dưới sự xung kích của huyết khí màu vàng bỗng nhiên tán đi.
Thân ảnh thẳng tắp kia đứng ngăn ở trước người Minh Hạo Nhiên, lộ ra vẻ cao lớn như núi.
"Thần...thần tượng..." Minh Hạo Nhiên sửng sốt, ánh mắt hắn lấp lóe, sát ý điên cuồng rút lui một tia.
"Lão Vương!" Gã béo vội vàng đi tới, nhẹ nhàng thở ra.
"Chờ một chút lại nói." Vương Khung đưa tay ra hiệu, mí mắt khẽ nhướng.
Vào lúc này, toàn bộ trung tâm quảng trường đều sôi trào.
Người có tên, cây có bóng.
Ba đại viện chính là nòng cốt hạch tâm của Quang Minh Học Cung, cho tới bây giờ cũng đều không khuyết thiếu thiên tài.
Nhưng luận hoành không xuất thế, hót một tiếng kinh thiên động địa, lấy tư thái hắc mã tuyệt thế tung hoành ba đại viện, nhìn chung trong mười năm, chỉ có Vương Khung.
Cái danh hiệu này thực sự quá vang dội, học viên mới vừa đến, song sinh năng lực, liên tiếp đánh bại hai đại cao thủ Long Viện, Hoang Viện, thiên phú cực cao, danh tiếng vô song.
Hiện nay, hắn được tính là danh tiếng đang thịnh.
Bởi vậy, Vương Khung vừa mới xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều trở nên nóng rực, muốn kiến thức phong thái của vị hắc mã bên trong truyền thuyết này một lần.
"Hắn chính là Vương Khung? Nghe nói hắn là song sinh năng lực, thiên phú cực cao, đủ để đánh đồng cùng với những yêu nghiệt Hoang Viện kia."
"Nghe nói hắn là con tư sinh của Mục Vương Thành."
"Chớ nói nhảm, ta nghe nói hắn là huyết mạch của Tần Hoàng Đình, đang cải trang vi hành mà thôi."
Đột nhiên, nghị luận nổi lên bốn phía.
"Vương Khung! ?" Vân Chiếu Quân hơi nheo mắt lại.
Cái tên này, gã tự nhiên đã nghe nói qua, liền ngay cả Minh Thanh Sa cũng đều thua ở trong tay nam nhân này, cùng là đệ tử Hoang Viện, gã không có khả năng thờ ơ.
Dù sao, phái thần binh có thể đánh bại phái siêu năng, nghe thế nào cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng.
Cho dù đối phương là song sinh năng lực.
"Tiểu Minh, bất kể các ngươi có thù oán gì, ngươi bây giờ...cũng không thể làm gì." Vương Khung cũng không quay đầu lại, thờ ơ nói.
Minh Hạo Nhiên nghe thế, trong lòng run lên, hai tay của y chạm đất, đầu ngón tay khảm vào trong bụi đất, cắn răng, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Vào giờ phút này, một đoàn nộ hỏa dâng trào ở trong ngực Minh Hạo Nhiên.
Y chưa bao giờ thống hận sự nhỏ yếu và vô năng của mình như lúc này.
Hoá ra, nhỏ yếu thật sự là một loại tội lỗi, loại tội lỗi này làm cho y giống như ở luyện ngục, điên cuồng cào xé nội tâm của y, trầm luân vạn thế, không thể tha thứ.
"Gã...gã đáng chết...tỷ tỷ là vì ta...vì ta mới đến Vân gia...cho dù chỉ là thiếp thất..."
"Nhưng gã căn bản không có xem tỷ tỷ như là người...mà là đồ chơi...đồ chơi trong tay gã...có thể tùy ý tặng người khác..."
Minh Hạo Nhiên cúi đầu lầm bẩm, từng chữ từng câu lộ ra cừu hận thấu xương.
Vương Khung trầm mặc không nói.
Đây là nỗi bi ai của đệ tử đại tộc, không thể tiến vào hạch tâm, cũng chỉ có thể trở thành phụ thuộc, trở thành chất dinh dưỡng để gia tộc lớn mạnh, thông gia cùng với các đại tộc khác, thậm chí là hi sinh như pháo hôi.
Lúc đó, vận mệnh của bọn hắn đã sớm không nằm ở trong lòng bàn tay của mình.
"Ngươi bây giờ đã biết rõ, ta vì sao muốn giết ngươi rồi chứ." Minh Hạo Nhiên cắn răng, nhìn chằm chặp Vân Chiếu Quân.
"Ta không nhớ ra được." Vân Chiếu Quân lắc đầu.
Biểu tình trên mặt Minh Hạo Nhiên ngưng kết: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta không nhớ ra được nữ nhân ngươi nói kia rốt cuộc là người nào?"
Ông! Hai mắt của Minh Hạo Nhiên tức đến đỏ bừng, y nắm chặt song quyền, run rẩy bò dậy từ trên mặt đất, mặt mũi dữ tợn đến đáng sợ.
"Ngươi không nhớ ra được, ngươi vậy mà không nhớ ra được, ngươi đã ném nàng vào thú quật, ngươi vậy mà nói không nhớ ra được..." Minh Hạo Nhiên quát ầm lên.
Trong mắt của y hiện ra lệ quang.
Cái gọi là thú quật, là địa phương đại tộc nuôi nhốt yêu thú, có thời điểm sẽ ném tộc nhân phạm phải trọng tội vào thú quật, nhận hình phạt vạn thú cắn xé.
Thậm chí có một số thú quật chuyên môn chăn nuôi yêu thú giống đực, cho ăn tình dược, nếu có nữ tử phạm phải trọng tội, một khi bị ném vào trong đó, trước khi chết còn phải chịu sự tàn phá không thể tưởng tượng.
Ngày đó, tỷ tỷ của Minh Hạo Nhiên chính là như đây, vào thời điểm được đưa ra ngoài, thân thể thậm chí đều đã không còn hoàn chỉnh.
"Ta có rất nhiều đồ chơi, cho dù vứt bỏ một hai món, cũng không cần thiết phải nhớ rõ toàn bộ." Vân Chiếu Quân thờ ơ nói.
"Ta giết ngươi." Minh Hạo Nhiên cơ hồ sụp đổ.
Đây là thâm cừu đại hận, cơ hồ khắc sâu ở trong xương tủy y, vĩnh viễn không thể nào quên được.
Y sẽ không bao giờ quên được cái ngày mà tỷ tỷ xuất giá kia, ánh mắt nàng vô cùng tuyệt vọng.
Nhưng đến lúc y gặp lại, lại chỉ là một bộ thân thể tàn phế cơ hồ khó coi.
Liền ngay cả thịt trên mặt cũng đều đã bị gặm nuốt hầu như không còn.
Một màn kia như là bóng ma, in sâu vào trong lòng Minh Hạo Nhiên.
Từ đó về sau, y trở nên cẩn thận chặt chẽ, luôn đeo mặt nạ, y muốn sống sót, sống sót...
Tất cả hận thù, lại một mực giấu ở trong nội tâm của y, chưa bao giờ quên.
Nhưng mà, vào thời điểm y chân chính nhìn thấy Vân Chiếu Quân, đối phương vậy mà căn bản không nhớ rõ tỷ tỷ của y.
Hết thảy thù hận, thống khổ, sợ hãi, hoá ra từ đầu đến cuối đều là một mình y đang tiếp nhận, đối phương đừng nói là áy náy nửa phần, gã thậm chí cũng đều không nhớ rõ đã từng có nữ nhân này.
Chuyện này làm cho Minh Hạo Nhiên triệt để sụp đổ, y giống như phát điên xông tới.