Chương 113
Phanh! Đột nhiên, Vương Khung ngang nhiên ra tay, huyết khí màu vàng dâng trào, trực tiếp đánh về phía bụng dưới của Minh Hạo Nhiên.
Minh Hạo Nhiên rên lên một tiếng, giống như đạn pháo bay ra, đụng vào mặt đất, ngất đi.
"Lão Vương!" Gã béo nghẹn ngào kêu to.
Vương Khung lắc đầu, nhấc Minh Hạo Nhiên lên, ném y sang một bên.
"Quá yếu, yếu như vậy còn kêu gào, đây là tự tìm cái chết."
"Thật là tiểu tử ngu xuẩn." Vương Khung tự mình thở dài.
"Ngươi rất thông minh, nếu như ngươi lại không ra tay, y hôm nay liền thật sự phải chết ở chỗ này." Vân Chiếu Quân cười lạnh nói.
Ánh mắt của Vương Khung quăng tới, lắc đầu: "Sự tình giữa các ngươi, ta sẽ không quan tâm, đây là thù oán của y."
Đám người nghe thế, lần lượt lộ ra sắc mặt khác thường.
Vương Khung trong truyền thuyết vậy mà cũng biết sợ?
"Nhưng đó chính là Vân Chiếu Quân, gã không chỉ là đệ tử Hoang Viện, hơn nữa còn là huyết mạch trực hệ Vân gia." Có người khẽ nói, trong mắt lộ ra sự kính sợ.
Vân gia, thế nhưng là đại tộc cấp Nhật, là tồn tại chỉ ở dưới tám đại Vương Thành.
Thậm chí, Vân gia cùng với mấy đại Vương Thành cũng đều có giao tình tốt.
Huyết mạch của gã quả thực được xưng tụng là thiên chi kiêu tử, vinh quang cùng với uy thế như thế là thường nhân không thể đuổi kịp.
Cho dù là tuyệt thế thiên tài cũng phải tránh né mũi nhọn.
Ở trong mắt của rất nhiều người, lựa chọn của Vương Khung mặc dù có một chút hèn nhát, nhưng lại vô cùng sáng suốt.
Đây mới là phương pháp của người thông minh.
"Coi như ngươi thức thời." Vân Chiếu Quân cười lạnh, quay người rời đi.
"Chờ một chút." Đột nhiên, Vương Khung mở miệng nói.
"Còn có chuyện gì?" Vân Chiếu Quân ngừng chân quay người, khinh miệt nhìn hắn.
"Ta mặc kệ ân oán giữa ngươi cùng với y, nhưng nên tính sổ sách ở giữa hai chúng ta."
"Hửm?" Vân Chiếu Quân nhíu mày: "Chúng ta có sổ sách gì?"
"Y là do ta bảo kê, ngươi đánh cho y thành như vậy, chuyện này truyền đi, vậy về sau ta còn lăn lộn như thế nào?"
Vừa dứt lời, cả trung tâm quảng trường sôi trào.
Từng ánh mắt kinh nghi rơi ở trên người Vương Khung, lộ ra một tia chấn kinh cùng với khó có thể tin.
Vương Khung cất bước đi tới, hổ khiếu long ngâm, khí tức bàng bạc thật lớn làm cho người ta ngạt thở.
Ánh mắt của hắn cũng biến đổi, không còn ôn hòa như lúc vừa rồi, lăng lệ như gió, sát khí lộ ra ngoài.
"Đây là tình huống gì? Làm sao nói trở mặt liền trở mặt?"
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Xem ra lời đồn là thật, người này không kiêng kị gì cả, dù là người nào cũng đều dám trêu chọc."
"Hắn có vốn liếng để tự tin, song sinh năng lực, dạng thiên phú này không thua kém phái siêu năng."
"Nhưng Vân Chiếu Quân không phải là người bình thường, hắn là dòng chính Vân gia, ở bên trong Hoang Viện cũng đều được xem là loại xuất chúng."
Tình huống xoay chuyển thực sự quá nhanh, làm cho tất cả mọi người cũng không biết làm sao.
Liền ngay cả gã béo cũng không khỏi ngơ ngác.
"Lão Vương!"
"Mối thù của y, đương nhiên phải tự mình báo, nhưng người của ta không thể bị đánh như vậy." Vương Khung thờ ơ nói.
Khí phách của hắn hùng hậu như biển, thế lớn kinh thiên.
"Khẩu khí thật lớn, ta ngược lại là nhìn không ra, hoá ra ngươi lại là một kẻ váng đầu." Vân Chiếu Quân cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia sát cơ.
Gã là nhân vật bậc nào, cao cao tại thượng, cúi đầu ngẩng đầu định sinh tử, chưa từng để những người khác vào trong mắt.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, khiêu khích gã, đây đã là tội chết.
"Ngươi cho rằng đánh bại Minh Thanh Sa liền vô địch sao?"
"Thu thập ngươi nữa là đủ."
Ầm ầm! Huyết khí màu vàng phóng lên tận trời, như đại long gào thét, quấn quanh ở trên hai tay Vương Khung.
Long Viên Khí! Cửu Long Bàn Thiên Ấn!
Quyền kình kinh khủng giống như cối xay nghiền ép mà đến, thanh âm xé gió như bình địa kinh lôi, làm cho tất cả mọi người đều biến sắc.
Trong mấy ngày này, Long Viên Khí của Vương Khung lại đề thăng một lần nữa, trở nên càng thêm trầm trọng, một tia một luồng, như là lực lượng thiên quân, ở dưới sự thôi động của Cửu Long Bàn Thiên Ấn, hóa thành sát khí vô thượng.
Ầm ầm! Vô tận cát bụi bốc lên, như là phong bạo quét ngang, ngăn ở trước người Vương Khung.
"Hoang Trần!"
Đám người kinh hô, đây chính là năng lực của Vân Chiếu Quân, thao túng cát bụi, vạn vật hoang vu.
Phanh! Quyền ảnh đầy trời đánh lên phía trên cát bụi cuồn cuộn, mặt đất rung chuyển, dư ba kinh khủng như là gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.
"Bị cản rồi? Cửu Long Bàn Thiên Ấn bị ngăn cản rồi?" Có người kinh hô, cảm nhận được áp lực vô tận.
Nhưng mà, bọn hắn còn chưa hết chấn kinh, một tiếng long ngâm vang vọng kinh động bát phương.
Huyết khí màu vàng phảng phất như bốc cháy, quấn quanh ở trên hai tay Vương Khung.
"Cửu long hợp nhất!"
Vương Khung bước ra một bước, đại địa nứt vỡ, chín cỗ hư ảnh tụ hợp, từ xương sống thẳng tới thiên linh của hắn, sinh ra lực lượng đáng sợ bắn đến chỗ song quyền.
"Không biết sống chết!" Trong mắt Vân Chiếu Quân bắn ra sát khí nồng đậm.
"Vô Tẫn Trần Thuẫn!" Cát bụi cuồn cuộn, tạo thành một tấm chắn giống như mai rùa xung quanh Vân Chiếu Quân.
Cửu long hợp nhất đánh lên trên tấm chắn bụi, khuấy tung cát bụi, lại không thể rung chuyển mảy may.
"Vương Khung, phái siêu năng không phải là ngươi có thể tưởng tượng, ngươi thật sự cho rằng chính mình nắm giữ song sinh năng lực liền có thể hoành hành không sợ? Hôm nay ta liền để cho ngươi biết rõ cái gì gọi là nghiền ép." Âm thanh băng lãnh truyền ra từ bên trong hộ thuẫn.
Ầm ầm! Mặt đất rung chuyển, vô tận cát bụi bắn ra khỏi mặt đất.
Trong nháy mắt, trung tâm quảng trường phảng phất như biến thành sa mạc.
"Đại Địa Thương Sát!"
Lời còn chưa dứt, cát bụi tụ hợp, hóa thành từng thanh trường thương bắn ra, cả trung tâm quảng trường phảng phất như biến thành bệ phóng.