Chương 117
Lập tức, khí tức sát phạt trên người Vương Khung tiêu tán không ít.
Đám người có thể cảm giác được rõ ràng, cỗ khí tức nhân loại kia đang trở về, ấm áp nhiệt liệt.
"Lão Vương thật sự điên rồi!" La béo cau mày, trong mắt lóe lên một vệt tinh mang.
Liền ngay cả lừa trắng bên cạnh gã cũng không ngừng đá chân sau, con mắt trừng đến căng tròn.
Ở phía trên trung tâm quảng trường, hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người nín thở, sững sờ nhìn Vương Khung, trong mắt đầy tràn vẻ sợ hãi.
Một màn vừa rồi kia thực sự quá hung hiểm.
Một đao chém bay Vân Chiếu Quân, đánh tan sự ngăn cản của hai đại cao thủ Hoang Viện, đao phong vô song, không thể chiến thắng.
Nhân vật như vậy đã thật lâu không xuất hiện tại Quang Minh Học Cung, xuất hiện ở bên trong ba đại viện.
Lúc này, Vân Chiếu Quân nằm trên mặt đất, máu tươi chảy đầy đất, không rõ sống chết.
Mặc dù đã có người ra tay, chữa thương cho gã. Nhưng một đao vừa rồi thực sự quá kinh khủng, nếu như không phải có lá chắn bụi ngăn ở trước người, Vân Chiếu Quân đã sớm bị chém thành hai khúc.
Dù vậy, gã vẫn y như cũ nhận trọng thương khó tưởng tượng nổi.
Minh Thanh Sa, Ngọc Kinh Hồng toàn thân giới bị, cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Khung.
Nam nhân này còn đáng sợ hơn vẻ bề ngoài nhiều, một khi ra tay chính là lôi đình vạn quân, không kiêng kị gì, coi như các nàng thân là thiên chi kiêu nữ, cũng đều cảm nhận được áp lực vô tận.
Loại áp lực này là người cùng thế hệ khó có thể tạo ra.
Xoạt! Vương Khung thu hồi năng lực, cởi vảy giáp màu đen ra, lộ ra chân dung.
Sắc mặt hắn có một chút tái nhợt, trong mắt có một chút mệt mỏi.
Hiển nhiên, vận dụng Hoạt Tính Binh Trang đối với hắn là có phụ tải cực lớn, đặc biệt là phụ tải trên tinh thần, quá nặng nề, quá kiềm nén.
"Mỹ nữ, không cần khẩn trương như vậy, đã kết thúc." Vương Khung mỉm cười nói.
Hắn lúc này so với vừa rồi tưởng như hai người, nụ cười vô cùng xán lạn, giọng nói vô cùng ấm áp.
Minh Thanh Sa cùng với Ngọc Kinh Hồng quay mặt nhìn nhau, cũng không dám có mảy may sơ suất.
"Thật sự không cần giương cung bạt kiếm, ta là một người yêu thích hòa bình, không yêu thích động thủ động cước." Vương Khung nhếch miệng nói.
"..."
Quảng trường vang lên một mảnh thốt lên, từng ánh mắt bất khả tư nghị rơi ở trên người Vương Khung, phảng phất như không có nhận ra hắn.
"Hắn...hắn mất trí nhớ rồi?"
"Là ta nhìn lầm rồi? Hay là nghe lầm rồi? Vân Chiếu Quân không phải do hắn đánh ngã?"
Lúc này, đừng nói là những người qua đường này, liền ngay cả gã béo cũng đều nhếch miệng, rất tự nhiên cúi thấp đầu.
"Quá ưu tú chính là dễ dàng bị người hiểu lầm." Vương Khung nhún vai, cắm Hắc Long Đao vào trong vỏ, quay người rời đi.
Minh Thanh Sa ngơ ngác, cứ như vậy liền đi?
Hắn hao tâm tổn trí phí sức đánh bại Vân Chiếu Quân là vì cái gì? Người đã nằm xuống rồi? Không phải hẳn là sẽ không buông tha, hái thành quả thắng lợi sao?
"Nói cho thằng nhóc kia, thù của Minh Hạo Nhiên, sẽ do đích thân y đến báo." Âm thanh của Vương Khung truyền đến.
Minh Thanh Sa sững sờ, lập tức nói: "Y không có loại thực lực này, ngươi là muốn để cho y chịu chết?"
"Hãy chờ xme!"
Vương Khung cũng không quay đầu lại, xách theo Minh Hạo Nhiên, mang theo La béo cùng với lừa trắng của gã liền rời đi.
Mọi người thấy thân ảnh hắn đi xa, sau khi trầm tĩnh một lát, trung tâm quảng trường liền sôi trào.
Trở lại Võ Viện, sau khi thu xếp tốt Minh Hạo Nhiên, Vương Khung cũng không nhịn được nữa, cả người xụi lơ trên mặt đất.
"Lão Vương!" La béo hô to, thần sắc khẩn trương.
"Đáng chết, suýt nữa liền bị hút khô." Bàn tay của Vương Khung hơi hơi có một chút run rẩy.
Vừa rồi kích hoạt Hắc Long Đao, dung hợp với nó, cơ hồ đã hao hết toàn bộ năng lượng Hỏa Chủng của hắn, nếu như giằng co tiếp nữa, tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở.
Hắc Long Đao so với hắn tưởng tượng còn muốn kinh khủng hơn, cơ hồ mỗi giây đều sẽ thiêu đốt năng lượng to lớn.
Thể chất bình thường căn bản không chịu nổi.
"Thúc què rốt cuộc đã luyện chế cho ta thứ đồ gì! ?" Vương Khung cười khổ.
Hắc Long Đao đúng là cực kỳ kinh khủng, nhưng lại quá tà tính, vạn nhất gặp gỡ đối thủ ngang cơ, căn bản không cần giằng co đến cuối cùng, hắn liền sẽ bị Hắc Long Đao hút khô.
"Ngươi quá làm loạn, thanh đao này..." Gã béo muốn nói lại thôi.
Lừa trắng nhỏ ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Khung, rất có một loại xúc động một lời không hợp liền muốn dùng một móng giẫm chết hắn.
"Ngươi cũng nhìn ra sự bất phàm của thanh đao này! ?" Vương Khung hữu khí vô lực nói.
Gã béo liếc một cái: "Trừ phi ta mù!"
Nói đến chỗ này, gã béo có một chút dừng lại, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng.
"Rất giống với một thanh kiếm ta từng thấy!"
Vương Khung nghe thế, không khỏi động dung, quay đầu nhìn về phía gã béo.
"Chủ nhân của thanh kiếm đó trạc tuổi với chúng ta, nhưng thực lực...cao hơn rất nhiều." Gã béo nắm chặt hai tay, cắn răng nói: "Gã đã bước vào cảnh giới Bổ Nguyên, thanh kiếm đó trong tay gã lại càng khủng bố hơn."
"Cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên! ?" Vương Khung nhíu mày.
Dạng cảnh giới này cũng không phải dễ dàng bước vào, cho dù có một lượng lớn tài nguyên cũng đều chưa chắc đã đạt đến, cần phải lĩnh ngộ đường trở về cội nguồn của thân thể con người, cảm nhận được sự kỳ diệu của trời đất thì mới có thể đặt chân đến.
Chỉ riêng điểm này, không biết đã ngăn cản bao nhiêu thiên kiêu cái thế.
Bởi vậy cường giả cảnh giới Bổ Nguyên vô cùng hiếm thấy, đạp vào một bước, liền trở nên siêu phàm, toàn bộ cơ năng thân thể, cấu tạo khí quan đều sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, coi như không sử dụng năng lực, cũng nắm giữ lực lượng không thể tưởng tượng.