Chương 120
Huống hồ, ở phía trên trung tâm quảng trường, uy năng của Vương Khung, tất cả mọi người đều trông thấy.
Phòng ngự tuyệt đối, khó có thể giết chết tại chỗ, một đao sau cùng, càng là thủ đoạn thông thiên, quỷ thần kinh dị.
Tìm khắp cả Hoang Viện, e rằng cũng khó có người địch nổi.
Bởi vậy, tất cả mọi đều thả hi vọng tại nơi này.
Cao thủ đệ nhất Hoang Viện.
"Hoắc Thanh Minh, ngươi bế quan đến nay, cũng nên hiện thân!" Có người khẽ nói, trong mắt lộ ra kính sợ.
Hoắc Thanh Minh, cao thủ đệ nhất xứng đáng của Hoang Viện.
Năng lực của y quỷ thần khó lường, thực lực của y bá đạo kinh thiên.
Đối với những người khác mà nói, Hoắc Thanh Minh có thể nghiền ép bọn hắn một cách tuyệt đối, bởi vậy nhiều năm qua, địa vị của y là không thể lay động.
Nếu như không phải vào ba năm trước đây, y đã bị đánh bại trong một trận chiến bên ngoài và trở về với tâm thần có thiếu hụt, nói không chừng đã sớm đạp vào cảnh giới Bổ Nguyên.
"Ta đã sớm nói, ba đại trường phái trong thiên hạ, cũng không có phân chia mạnh yếu, khinh thị trường phái khác, tương đương với giậm chân tại chỗ, thành tựu có hạn, khó thấy đỉnh cao."
Một giọng nói điềm đạm truyền ra từ trong nhà tranh.
Đám người đều im lặng, ánh mắt ngưng trọng.
Những người biết rõ Hoắc Thanh Minh kia càng là nội tâm rung động, một hồi lâu không thấy, nam nhân này dường như đã trở nên khác biệt, tâm tình của y không có một chút gợn sóng nào, nhưng trong vô hình khí thế lại tràn ngập thiên địa.
"Hoắc Thanh Minh, ngươi là cao thủ đệ nhất Hoang Viện, chuyện này ngươi tuyệt đối không thể ngồi yên không để ý đến." Có người không nhịn được nói.
"Con đường tu hành dài dằng dặc bát ngát, tranh đấu vô vị là không có bất cứ ý nghĩa gì."
"Song sinh năng lực, dạng thiên phú này đã không thua kém các ngươi, thậm chí, các ngươi ngay cả dũng khí chiến đấu cũng đều không có, nơi nào còn có một tia tôn nghiêm của phái siêu năng! ?"
Âm thanh kia vang lên một lần nữa.
Trong lòng mọi người trầm xuống, chỉ cảm thấy vô cùng chán chường.
Quả thực, sau khi chứng kiến năng lực của Vương Khung, trong lòng của bọn hắn đã lưu lại lạc ấn không thể xoá nhoà, nam nhân kia cơ hồ là không thể chiến thắng.
Loại thanh âm này giống như nguyền rủa, quanh quẩn trong lòng mọi người.
Ở bên trên con đường tu hành, đây chính là tâm ma.
Tâm ma đã sinh, kiếp số sẽ đến, muốn tu đại thuật, khó mà tinh tiến.
Lúc này, lời nói của Hoắc Thanh Minh giống như cảnh tỉnh, làm cho tất cả mọi người thanh tỉnh.
"Vương Khung, cái tên này có ý nghĩa phi phàm đối với ta, cũng được, cố nhân đã mất, liền dùng hắn để tế."
Khẽ thở dài một tiếng cô đơn, cánh cửa cũ nát kia từ từ mở ra, một vị thiếu niên đi ra.
Hoắc Thanh Minh, vị cao thủ đệ nhất Hoang Viện này, rốt cuộc cũng xuất quan!
Tại Võ Viện!
Lúc này, Vương Khung đang dùng một loại ánh mắt giống như trông thấy xác chết tổ sư gia vùng dậy nhìn chằm chặp Tiểu Bạch, biểu tình trên mặt liên tục biến ảo.
Chuyện này quá dọa người!
Một con lừa, vậy mà nói tiếng người, còn chỉ vào cái mũi của hắn chửi đổng.
Nếu như không phải gã béo ngăn cản, phỏng chừng sẽ muốn nhào tới cắn hắn.
"Chẳng lẽ ta gần đây luyện công tẩu hỏa nhập ma rồi?" Vương Khung nhéo nhéo chính mình, không dám chắc nói.
La béo giống như đang dỗ dành tổ tiên, xuất ra thịt khô giống như núi nhỏ, mãi mới nguôi ngoai cơn giận của Tiểu Bạch, vểnh hai cái vó lên, ăn như gió cuốn, ánh mắt phách lối thỉnh thoảng bay về hướng Vương Khung, giống như một tên giang hồ đường phố.
Gã béo nhẹ nhàng thở ra, kéo Vương Khung sang một bên.
"Đây là tình huống gì? Nó là lừa sao?" Vương Khung nhỏ giọng hỏi: "Sao lại nhìn giống tổ tiên của ngươi."
La béo nhếch miệng, lắc đầu thở dài: "Không nên hỏi nhiều!"
Vương Khung không thể bình tĩnh, bất kể là "Kỳ Thú Bảng" của Tần Hoàng Đình, hay là "Vạn Thú Lục" của Quang Minh Học Cung, lại hoặc là "Thiên Hạ Yêu Thú Tổng Tập" do Báo Tương Lai xuất bản, dường như cũng không có ghi chép liên quan tới chủng loại lừa này.
Dù sao, yêu thú miệng nói tiếng người cũng vô cùng hi hữu, trừ phi đạt đến cảnh giới nhất định, ít nhất cũng phải là cảnh giới Dung Khí trở lên.
Cho dù là yêu thú giống như Thanh Minh Long Viên, cũng chỉ là nói một câu đơn giản mà thôi, cho dù là một câu cũng đều nói không nên lời, tuyệt đối sẽ không giống như Tiểu Bạch, chửi mắng cũng đều rất lưu loát, một câu chửi con mẹ nó kia, xem xét liền biết là lão thủ, đủ thấy hỏa hầu cùng với công lực.
"Nó có lai lịch gì?" Vương Khung hỏi, trong nội tâm vô cùng hiếu kì.
Bây giờ nghĩ lại, Hỏa Chủng màu đen nổi lên phản ứng cũng không phải là không có nguyên nhân.
La béo nhìn bốn bề vắng lặng một chút, lại quay đầu nhìn nhìn Tiểu Bạch đang ăn thịt.
Sau đó mới kéo cổ Vương Khung, ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói: "Nó là sư phụ của ta!"
"Cái quái gì cơ! ?" Vương Khung mở to hai mắt nhìn, phảng phất như nhìn thấy xác chết tổ sư gia vùng dậy lần thứ hai.
"Ngươi điên rồi sao! ?"
"Ta không điên, nó thật sự là sư phụ của ta!" La béo nhếch miệng.
Loại sự tình này cho dù nói ra cũng sẽ không có ai tin tưởng.
Năm ấy, mùa xuân đến, lại đến mùa vạn vật giao...mùa vạn vật giao hòa.
Thân là người thừa kế cửa hàng thịt lớn nhất ở Phong Lôi Thành, La béo trái ôm phải ấp, đạp xuân quang đi chơi trong tiết thanh minh, ai có thể nghĩ, lại gặp phải một con lừa màu trắng.
Lúc đó gã sinh ra ý tưởng giống như Vương Khung, thịt lừa nướng.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu.
Gã không chỉ bị một con lừa đánh cho chạy trối chết, thậm chí còn bị cưỡng bách bái sư, ba dập đầu chín bái, quả thực là sỉ nhục trong cuộc đời.
"Ngươi bái một con lừa làm sư phụ?" thần sắc của Vương Khung càng trở nên cổ quái.