Chương 3: Vạn Đạo Bố Tinh Đồ
Về phần phái ngự vật thì tương đối hiếm thấy, có thể khống chế vật thể.
Bạch Linh Môn hiển nhiên là có thể thao túng đồ vật bằng kim loại.
Ông! Phi đao phá không mà đến, tốc độ cực nhanh, như xẹt qua không trung, bắn về phía Vương Khung.
Vương Khung giơ thanh đao mổ lên, vừa mới va chạm, chỉ cảm thấy phảng phất như có ngàn cân lực lượng truyền đến từ bên trên thanh phi đao kia.
Hắn hơi biến sắc mặt, bỗng nhiên hất một cái, đẩy thanh phi đao kia ra.
"Phi đao chế tạo từ Hàn Tinh Trọng Thiết, một đao liền có thể đẩy ra, đệ tử của ngươi là phái thần binh?" Ánh mắt của nam tử trung niên rơi lên trên cánh tay của Vương Khung.
Lão bản mỉm cười không bình luận.
Ông! Phi đao kia ngoặt một cái lại đâm đến một lần nữa, Vương Khung lại nâng đao lên, ngăn cản phi đao.
Hưu...hưu...
Lại là hai thanh phi đao phá không mà đến, lực lượng kinh khủng giống như cơn bão càn quét, trực tiếp thổi bay tấm bảng trước hàng thịt.
Vương Khung hơi hơi nheo con mắt lại, rốt cuộc cũng chuyển động, hắn lui về phía sau một bước, tránh khỏi phong mang, đồ đao trong tay chém xuống, liên tục khuấy động quỹ tích của ba thanh phi đao.
Lúc này, trên cánh tay của hắn, gân xanh nổi lên, thừa nhận lực lượng đáng sợ.
Phi đao kia quá nặng nề, đổi lại thành người thường đã sớm bị chém thành thịt vụn.
Thần sắc của Bạch Linh Môn vẫn lạnh lùng y như cũ.
Đột nhiên, bên cạnh gã lại có mấy đạo hàn mang xuất hiện, tăng thêm ba đạo trước đó, có khoảng chừng mười thanh phi đao treo ở trước người.
"Phái thập đạo! ?" Lão bản nheo mắt, rốt cuộc cũng động dung.
"Tuổi còn nhỏ như vậy mà lại có tài nghệ như thế ở bên trên "Vạn Đạo Bố Tinh Đồ"."
Trung niên nam tử từ chối cho ý kiến, chỉ cười lạnh nói: "Đệ tử của ngươi sắp chết!"
Ầm ầm! Mười thanh phi đao tạo nên ánh bạc nhấp nháy dưới đêm trăng, giống như sóng lớn càn quét, ầm ầm cuốn tới.
"Tiểu quỷ, đừng giấu nữa." Lão bản gầm nhẹ.
Vương Khung nghiêm mặt, đột nhiên nắm chặt đồ đao trong tay, một tiếng nổ chói tai vang lên trong đêm tối.
Ánh sáng trên đao cuộn tròn như vảy, nhẹ nhàng chém xuống, biến thành một quỹ đạo đáng sợ.
Trong khoảnh khắc, con ngươi của trung niên nam tử, cùng với Bạch Linh Môn bỗng nhiên co lại.
Ầm ầm! Tiếng vang chấn động ầm ầm.
Bên trong bụi mù, từng thanh phi đao vỡ vụn, lần lượt rơi trên mặt đất.
"Chuyện này...không có khả năng..." Bạch Linh Môn phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt chứa đầy chấn kinh cùng với không dám tin.
Từ nhỏ đến lớn, gã vẫn luôn được coi là thiên tài, thức tỉnh dị năng, một bước lên trời, càng là lĩnh ngộ phái thập đạo trong khoảng thời gian ngắn, dựa vào một chiêu này, gã không biết đã đánh bại bao nhiêu cao thủ cùng thế hệ.
Nhưng hôm nay, gã lại bại ở dưới tay một gã giết mổ vô danh.
Buồn cười nhất là, gã căn bản không biết mình là bại như thế nào.
"Ta không tin, một đao...làm sao có khả năng một đao liền bại..." Bạch Linh Môn rốt cuộc cũng không thể giữ vững tỉnh táo.
Trung niên nam tử đỡ Bạch Linh Môn lên, sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía Vương Khung.
Lúc này, cánh tay Vương Khung bốc hơi nóng, mồ hôi bốc hơi, từng tia từng tia huyết văn dần dần hiện ra trên cánh tay.
"Năng lực thật là đáng sợ, dạng tiểu quái vật này cũng có thể bị ngươi tìm ra."
"Lão sư..." Bạch Linh Môn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
"Chỗ kinh khủng nhất của hắn không phải lực lượng, mà là tốc độ." Trung niên nam tử trầm giọng nói.
Vương Khung trầm mặc không nói, ánh mắt của nam tử này quá độc.
Tần suất con muỗi vỗ cánh mỗi giây là 400 đến 500 lần.
Ngày đó, sau khi hắn chụp chết một con muỗi, Hỏa Chủng màu đen khiến cánh tay của hắn nắm giữ tốc độ gần như biến thái.
Mới đầu hắn mỗi giây chỉ có thể rung động 30 lần, theo việc tập luyện, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh.
Ngay cả lão bản cũng đều tán thưởng hắn không thôi sau khi nhìn thấy hắn, gọi đó là năng lực mà nam nhân tha thiết ước mơ, một giây đồng hồ liền đạt đến nhân sinh đỉnh phong.
"Ngươi thua!" Lão bản nhẹ giọng nói.
Bạch Linh Môn siết chặt hai tay, thân thể không nhịn được rung động, suy sụp, phẫn nộ cùng với tự trách tràn ngập thân thể của gã.
Vương Khung hờ hững quan sát, đã là tranh đấu, tất phân thắng bại, hắn không thông cảm cho sự thất bại của Bạch Linh Môn, chỉ cảm thấy may mắn vì mình thắng lợi.
"Có thể trở thành người mạnh nhất, cho tới bây giờ đều không phải là một đường vô địch, mà là trăm trận không suy sụp." Nam tử trung niên thản nhiên nói.
Ánh mắt của Bạch Linh Môn rung động, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lão sư của mình.
Lúc này, nam tử trung niên nhìn chằm chằm Vương Khung, lộ ra ý cười, chợt quay người rời đi.
"Một ngày nào đó, ta sẽ đánh bại ngươi." Bạch Linh Môn nhìn Vương Khung thật sâu, dường như muốn ghi nhớ hắn vĩnh viễn.
"Người trẻ tuổi, ta chờ ngươi tại sân khấu càng lớn hơn."
Tiếng cười cuồng vọng vọng lại từ xa, vang vọng trong ngõ hẹp cùng với hai bóng người khuất dần.
"Cảm giác như thế nào?" Lão bản giương mắt hỏi.
"Có một chút thoải mái!" Vương Khung nắm thật chặt đồ đao trong tay, tâm tình thật lâu cũng không thể bình tĩnh.
Lão bản nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ẩn ý.
"Ngươi là một đầu dã thú, hoàn toàn chính xác không nên ở chỗ này."
Vương Khung khẽ giật mình, tỉnh táo lại: "Ta có thể rời đi sao?"
"Cái thế giới này rất lớn, ra đến bên ngoài, cũng không phải là người người đều là thịt mỡ trên thớt gỗ của ngươi, nói không chừng vào một ngày nào đó ngươi liền bị người khác làm thịt." Lão bản trêu chọc nói.
"Vậy thì ta sẽ khiến cho bọn hắn không chém nổi, chém không đứt."
Trong lúc nói chuyện, một số loại sinh vật có vỏ như rùa, cua, ốc lóe lên trong đầu Vương Khung.
"Ghi nhớ tên oắt con vừa rồi kia, gã trong tương lai sẽ rất đáng sợ." Lão bản đột nhiên nói.