Chương 36: La Tam
"Tiểu Bảo!"
Bên cạnh, lão nhân quần áo tả tơi lao tới, ôm chặt đứa trẻ, nước mắt không ngăn được rơi xuống.
"Chân..." Đứa trẻ lẩm bẩm trong miệng, trực tiếp ngất đi.
Xương cốt của nó trực tiếp bị đè gãy, đời này coi như phế.
Nhưng mà đội xe kia cũng không dừng lại, trùng trùng điệp điệp, lái về phía Xích Long Thành.
"Ôi...sao lại thế này...cháu trai của ta...ai sẽ cứu nó..." Lão nhân ôm đứa trẻ , kêu khóc, nhất thời không biết làm gì.
"Phái đoàn thật là lớn!" Vương Khung lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng.
Hắn mặc dù tự nhận không được tính là nhân vật chính phái đặc biệt gì, nhưng vô cùng oán giận đối với hành vi ngay cả tính mệnh của trẻ con cũng đều không để vào trong mắt này.
Trên thực tế, ở trong mắt những đệ tử đại tộc này, phần lớn người sinh ra đã thấp kém hơn bọn hắn.
"Đây chính là đại tộc, cao cao tại thượng, đã khi nào nhìn xuống phía dưới."
Một giọng nói phát ra từ bên cạnh.
Vương Khung xoay người lại nhìn, chỉ thấy một gã béo cưỡi một con lừa trắng, đang từ từ đi về phía hắn.
"Huynh đệ, không cần cảm khái, trong thiên hạ bây giờ, loại sự tình này là thường xuyên xảy ra, không hiếm lạ."
Gã béo kia lắc đầu, cưỡi con lừa đến trước người lão nhân, vứt xuống một túi bạc, xoay người rời đi, không hề nói nửa câu.
"Nhân mạng do trời định, muốn nắm giữ vận mệnh thì phải tu hành, mệnh ta do ta không do trời, đại la tiên hỗn nguyên tự tại..."
Gã béo kia có vẻ trạc tuổi với Vương Khung, nhưng những gì lẩm bẩm trong miệng, tất cả đều là lời kịch.
Vương Khung hiếu kì, cong ngón tay búng ra, một luồng Long Viên Khí bắn ra, chìm vào cơ thể đứa trẻ, sau đó rời đi.
"Huynh đệ cũng đi đến Xích Long Thành?" Không chờ Vương Khung mở miệng, gã béo kia liền lên tiếng trước.
Vương Khung liếc nhìn, thấy Hỏa Giới trên tay gã béo, hơi nheo mắt lại.
Dị năng giả! ?
"Ồ?" Gã béo phát ra một tiếng kinh nghi, cũng chú ý tới Hỏa Giới trong tay Vương Khung.
"Ngươi cũng là dị năng giả? Chậc chậc, thất kính rồi thất kính rồi!" Đôi mắt như đậu xanh của gã béo sáng rực lên.
"Ta gọi là La Tam."
"Vương Khung!"
Hai người tự báo tên tuổi, kết bạn mà đi.
Trên đường đi, gã béo phảng phất như đã nhẫn nhịn quá lâu, thật vất vả mới gặp gỡ Vương Khung, triệt để mở ra máy hát, nói liên miên lải nhải, nói chuyện không dứt.
"Nhà ngươi mở hàng thịt?" Vương Khung không khỏi thốt lên.
Như vậy cũng quá khéo rồi! Gặp được đồng nghiệp?
"Không tính là hàng thịt, cửa hàng thịt lớn nhất ở Phong Lôi Thành chính là do nhà ta mở." Gã béo rất là tự hào nói, thịt trên người gã không ngừng rung lên ở dưới sự xóc nảy của con lừa.
Vương Khung nuốt nước bọt, không khỏi nghiêm mặt.
Hắn cũng đã từng đi theo lão bản tới thành trì mua hàng, cửa hàng thịt lớn nhất trong một tòa thành trì lớn, sở hữu ít nhất 8000 hàng thịt, thật sự là nhân tài kiệt xuất trong ngành.
"Lợi hại!" Vương Khung không khỏi thở dài.
Trong giới buôn bán thịt, La gia của gã béo tuyệt đối đã trở thành kẻ đi đầu trong ngành, về phần hàng thịt Hắc Nhận so với La gia, quả thực không đáng được nhắc tới.
"Vậy ngươi đến Xích Long Thành làm gì?"
Nghe câu hỏi này, La béo lộ ra vẻ mặt suy tàn, giống như cha ruột chết vậy.
"Trên thực tế, ta là muốn kế thừa công việc kinh doanh của cha ta, nhưng cha ta lại nói nghề bán thịt thì có tiền đồ gì! ?" Gã béo lộ ra vẻ mặt hướng tới, trên khuôn mặt lộ ra niềm tự hào, như thể nghề bán thịt đối với gã mà nói là thần thánh mà vĩ đại.
"Nhưng cha của ta lại không nghĩ như vậy, bức ép ta thi vào Quang Minh Học Cung." Gã béo bất đắc dĩ nói: "Là Quang Minh Học Cung tại Phong Lôi Thành, ta thi rớt."
"Thế là cha ta bỏ ra ba mươi vạn lượng để mua cho ta một danh ngạch khảo hạch Quang Minh Học Cung tại Xích Long Thành, thật là phá của! Như vậy cần phải bán bao nhiêu thịt?" Gã béo lộ ra vẻ mặt đau lòng, phảng phất như thịt trên người bị cắt đi.
Vương Khung giật mình, không chỉ gặp đồng nghiệp, nói không chừng trong tương lai còn có thể trở thành bạn học.
Kết quả là, cả hai nói về việc bán thịt trên đường đi.
Thịt nào mềm nhất?
Thịt nào tươi nhất?
Thịt nào bổ nhất?
...
Vương Khung thao thao bất tuyệt, dường như so với dị năng, hắn ở trên con đường giết mổ này càng có thiên phú kinh diễm, cùng với tương lai rộng lớn hơn.
La béo nghe đến si mê, gã cho dù cũng vô cùng tự hào đối với gia nghiệp của chính mình, một lòng muốn kế thừa công việc kinh doanh của cha.
Nhưng dù sao gã cũng là con nhà giàu nên xét về độ chuyên nghiệp thì làm sao có thể so sánh được với Vương Khung.
Dần dần, trong ánh mắt gã nhìn Vương Khung sinh ra biến hoá, trong khiếp sợ lộ ra sùng bái, trong sùng bái lộ ra khát vọng.
"Thần tượng! Ngươi quả thực chính là ánh sáng dẫn đường trong cuộc đời ta!" La béo kích động, ôm chặt Vương Khung, bật thốt ra một câu.
"Thi vào Quang Minh Học Cung cái gì chứ, có muốn hùn vốn với ta mở một cửa hàng bán thịt không?"
---
Quang Minh Học Cung!
Trong những năm tháng vô tận trước đó, yêu thú hoành hành, tàn phá nhân gian, nhóm người đầu tiên ngưng tụ Hỏa Chủng khai sáng Quang Minh Học Cung, tạo ra Thánh Điện thắp sáng ngọn lửa sinh tồn của nhân loại.
Bất kể nhân gian lật úp, vương triều thay đổi như thế nào, Quang Minh Học Cung vẫn luôn sừng sững không ngã.
Theo thời gian, không biết đã sinh ra bao nhiêu cường giả.
Hoàng Kim Vương, Nộ Đào, Hài Khách, Hắc Kiếm Ma, Xích Long Chủ...
Hầu hết những cường giả chói lọi cổ kim này đều sinh ra từ Quang Minh Học Cung.
"Ta rốt cuộc cũng đã trở về!" Vương Khung đứng ở trước Quang Minh Học Cung, tâm tình vô cùng phức tạp.
Cổng của Quang Minh Học Cung vô cùng cổ kính, trên đỉnh có một biểu tượng mặt trời như ngọn lửa trôi nổi.