Chương 49
"Nhưng loại trình độ này chưa đủ khiến ta phải cúi đầu!" Vương Khung khẽ nói.
Ầm ầm! Huyết khí màu vàng nhạt quấn quanh ở quanh người hắn, gió mạnh gào thét liên tục, chấn động nhân gian.
Cỗ khí thế kinh khủng kia càng thêm trầm trọng kinh hãi.
Trong lúc hoảng hốt, đám người chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, bên trong cỗ huyết khí dâng lên kia dường như có một cái bóng mờ lấp lóe, giống như vượn vương giận dữ gầm thét trong núi rừng.
Long Viên Khí là năng lực có được nhờ hấp thu máu của Thanh Minh Long Viên.
Khí thế cường hãn, giống như Long Viên đích thân tới, uy áp như thế tự nhiên không phải là người bình thường có thể tiếp nhận.
Bịch bịch! Từng học viên mới lần lượt ngã xuống, căn bản không chịu nổi dạng uy áp này.
Thậm chí có một ít người sắc mặt tái nhợt, trực tiếp ngất đi.
Uy thế của Long Viên kinh khủng bực nào, há lại là thân thể máu thịt phàm tục có khả năng chống cự.
"Hoá ra hắn không phải công tử bột, phong mang nội liễm, chấn động sơn hà, vậy mà kinh diễm đến tình trạng như thế?"
"Thật đáng sợ, người này tuyệt đối lớn có lai lịch, thiên tư cực cao, có một không hai trong cùng thế hệ, chẳng trách thu hoạch được tư cách miễn khảo hạch."
"Chưa từng nghĩ trời cao tàng long, ta thực sự đã quá xem thường anh kiệt thiên hạ, người này quá kinh khủng, nhỏ tuổi như vậy liền có tư thái bá đạo?"
Đám người chấn kinh, cảm quan đối với Vương Khung phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc này hình tượng của Vương Khung trong lòng bọn hắn bỗng nhiên cao lớn, như mây gió trên trời, tràn ngập thiên địa.
"Phái thần binh cấp Linh! ?" Thành Trọng cắn chặt hàm răng, bằng vào tầm mắt của gã làm sao còn không nhìn ra thực lực của Vương Khung.
Khí thế như vậy, uy áp như vậy, nhất định là đã đạt đến phái thần binh cấp Linh.
"Những người ngươi mang đến này dường như không chịu được sức nặng của ta." Vương Khung thờ ơ nói.
Câu nói này, liền giống như là một bàn tay, tát ở Thành Trọng trên mặt, cả khuôn mặt gã đỏ bừng, chỉ cảm thấy nóng rát.
"Ta ngược lại là đã xem thường ngươi, vốn tưởng rằng chỉ là con em quyền quý bất tài, không ngờ được lại là cao thủ thâm tàng bất lộ." Thành Trọng kềm chế sát khí trong nội tâm, trầm giọng nói.
Gã nhìn Vương Khung, trong mắt tràn ngập kiêng kị.
Nếu như là con em quyền quý không có thực lực, gã còn không để ở trong mắt.
Nhưng hết lần này tới lần khác năng lực của Vương Khung quá làm cho gã chấn kinh.
Phái thần binh cấp Linh, dạng thiên phú này cho dù ở trong đại tộc cũng đều được tính là tài năng xuất chúng.
Mấu chốt nhất là nam nhân này quá biết ẩn nhẫn, phong mang nội liễm, không phát một tia, ứng đối với áp bách, lại dâng lên như núi lửa, bạo phát thực lực, trực tiếp uy áp, khiến cho gã cũng đều choáng váng.
"Tốt, rất tốt, hôm nay ta tạm thời coi như thôi, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại cũng không có kết cục tốt, ngươi không cõng nổi phần cừu oán này."
Thành Trọng vung tay lên, làm thủ thế rút lui.
Sau khi cân nhắc, gã cảm thấy phải làm rõ ràng thân phận của Vương Khung rồi mới thực hiện các động thái tiếp theo.
"Ta cho rằng ngươi đã hiểu sai ý, hôm nay không ai có thể rời đi." Trong mắt Vương Khung hiện ra dị sắc, khóe miệng hơi hơi nâng lên, lộ ra tiếu dung.
Vào lúc này, tất cả mọi người sửng sốt.
Bọn họ cũng đều đã rút lui, hắn đây là muốn làm gì?
"Ngươi còn muốn làm gì?" Thành Trọng nhíu mày, lạnh lùng nói.
"Các ngươi yếu như vậy, đánh cũng không dám đánh, còn không phải rất dễ bị bắt nạt?" Vương Khung hỏi.
Đám người nghe thế, đều là khẽ giật mình.
"Ngươi có ý tứ gì?"
"Các ngươi đã nghe nói về một thứ gọi là phí bảo hộ chưa?"
Vừa dứt lời, Thành Trọng bỗng nhiên trừng lớn con mắt, dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn về phía Vương Khung.
Ông! Đột nhiên, một luồng dao động đáng sợ truyền đến.
Quang mang màu trắng bắn ra như một mũi tên, đâm thẳng vào lồng ngực Vương Khung.
Đó là một quả trứng trùng, vừa mới tiếp xúc vào máu thịt liền bỗng nhiên nở ra, trăm ngàn con côn trùng giống như xương khô chui vào trong cơ thể Vương Khung.
"Đây là...ngự trùng?"
Đám người kinh hãi, ở bên trong phái ngự vật, ngự trùng được tính là một loại năng lực vô cùng quỷ dị.
Tế luyện chủng loại côn trùng bất đồng, uy lực cũng sẽ chênh lệch rất nhiều.
Trọng yếu nhất là, loại năng lực này khó lòng phòng bị, có một chút trứng trùng còn nhỏ bé hơn hạt bụi, căn bản không thể phát giác, một khi tiến vào cơ thể, sinh tử liền không thể khống chế được.
"Hừ, tiểu quỷ, ta cho ngươi một chút sắc mặt, ngươi liền thật sự cho rằng ta sợ ngươi." Thành Trọng cười lạnh: "Ngươi là cái thá gì? Còn dám thu phí bảo hộ của ta."
Gã tu luyện chính là Hóa Cốt Trùng, một khi xuyên qua máu thịt, chất nhầy mà côn trùng bài tiết có thể ăn mòn xương cốt, tàn khốc đến kinh người.
"Ngu xuẩn!" Thành Trọng khẽ động tâm niệm, liền muốn làm tan chảy một cánh tay của Vương Khung, nếu không sẽ không đủ lập uy.
Ầm ầm! Đột nhiên, thân thể Vương Khung hơi hơi chấn động, huyết khí màu vàng bành trướng như nước thủy triều, uy áp kinh khủng chấn động đại điện.
Chỉ thấy từng con côn trùng nhỏ bé chảy ra từ miệng vết thương của hắn, trong nháy mắt liền hóa thành khói đen.
Cùng lúc đó, thương thế trước ngực Vương Khung lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khôi phục.
"Siêu tốc tái sinh, năng lực loại chữa trị?" Thành Trọng nghẹn ngào quát, căn bản không thể tin được.
Ầm ầm! Huyết khí màu vàng tuôn ra, nghiền ép mà tới từ bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó, một bàn tay to lớn trực tiếp bắt lấy cổ của gã, giống như bóp gà con, nhấc gã lên giữa không trung.
"Mỗi người năm vạn lượng coi như lễ gặp mặt."
"Bắt đầu từ tháng sau, mỗi người mỗi tháng ba vạn lượng, ta sẽ phụ trách bảo hộ các ngươi." Vương Khung cười lạnh nói.