Chương 5: Thúc què
Giống như là Bạch Linh Môn, nếu như không có phi đao trong tay, năng lực của gã là vô dụng.
Nhưng Hoàng Kim Vương lại bất đồng, năng lực của hắn gọi là "Hoàng Kim Vực", theo lời đồn triển khai toàn bộ lực lượng, có thể đủ để trống rỗng ngưng tụ ra một tòa thành trì hoàng kim, thậm chí có thể tương dung nguyên tố vàng cùng với huyết cốt, đúc thành bất bại kim thân.
Bởi vậy, Mạnh Long Tước thu hoạch được xưng hào Hoàng Kim Vương.
"Hoàng Kim Cửu Cấm" hắn sáng tạo ra cũng trở thành bí thuật dị năng loại vàng chí cao.
"Không biết rõ Hỏa Chủng màu đen của ta đến cùng được tính là loại trường phái nào." Trong nội tâm của Vương Khung đột nhiên nổi lên một cái nghi hoặc.
Phái thần binh, phái ngự vật cùng với phái siêu năng.
Ba đại lưu phái ai cũng có sở trường riêng, không biết rõ sinh ra bao nhiêu cường giả cái thế trong lịch sử.
Hoàng Kim Vương, Nộ Đào, Hắc Kiếm Ma, Hài Khách...bản thân của từng cái tên này liền đại biểu cho từng đoạn truyền kỳ, bọn họ như sao lớn lấp lánh, chói lọi cổ kim, điêu khắc ở phía trên sử sách nhân loại, vĩnh hằng khó phai, chỉ dẫn và khích lệ kẻ đến sau.
Trở thành một vị dị năng giả cường đại, đây là nguyện vọng của Vương Khung từ lúc còn nhỏ.
"Một ngày nào đó, ta muốn để danh hào của ta vang vọng trong thiên hạ!" Trong lòng Vương Khung chôn xuống một hạt giống.
"Gọi là cái gì mới hay? Hắc Diễm? Giống như quá bình thường."
"Diễm Đế? Có thể hay không quá trâu rồi?"
"Diệt Yêu Vương? Ừm, có chút hơi ngốc!"
Vương Khung bắt đầu giải phóng suy nghĩ, đắm chìm trong những huyễn tưởng.
Tiệm sắt Thất Hỏa!
Đao ở hàng thịt đều là đến từ nơi này, lão bản có quan hệ rất tốt với người thợ rèn què ở đây, hai người không có việc gì liền hẹn nhau đi uống rượu.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, bên trong tiệm sắt liền đốt lò.
"Thanh Lân" của Vương Khung chính là được rèn tại nơi này.
Xuyên qua làn sương sớm, Vương Khung ôm một chiếc túi vải trên tay đi đến tiệm sắt Thất Hỏa.
"Tiểu quỷ, nhìn cái gì thế?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
Vương Khung quay đầu lại.
Một vị thúc thúc què đang chống quải trượng, xõa tóc, vẫn như thường lệ, phong thái như ăn mày, cả người lấm lem.
"Hắc hắc..." Vương Khung toét miệng, cười nói: "Thúc què, ta tìm ngươi có chút sự tình."
"Chồn đến chúc tết gà..." Thúc què liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói.
Vương Khung nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Thúc què, sao ngươi có thể nói mình là gà? Quá không thương tiếc chính mình."
"Có chuyện mau nói, có rắm nhanh thả." Thúc què dựa vào cái đe sắt, vung vẩy quải trượng trong tay, không chịu nổi nói.
Vương Khung mở ra túi vải trong lòng, ở bên trong đặt "Thanh Lân" đứt gãy.
"Thúc què, có thể sửa không?" Vương Khung hỏi.
Thúc què hơi hơi nheo con mắt lại, bên trong con ngươi đục ngầu hiện lên một vệt tinh mang.
"Ngươi đã giao thủ cùng với đệ tử Bạch gia rồi?"
"Ừm?" Lời vừa nói ra, toàn thân lông tơ của Vương Khung đều dựng lên, kinh nghi nhìn về phía Thúc què, chỉ cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
"Năng lực của vị đệ tử Bạch gia kia là 'Thiết', loại năng lực này ở bên trong phái ngự vật chỉ có thể được tính là bình thường."
"Nhưng gã hết lần này tới lần khác lại luyện thành "Vạn Đạo Bố Tinh Đồ", tuổi còn trẻ liền đạt đến "Phái thập đạo", thiên phú cực cao, khó có thể tưởng tượng." Thúc què nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Vương Khung hơi thay đổi.
"Ngươi đã đánh bại gã, xem ra Lão Yên Quỷ là dự định thả ngươi đi."
"Ngươi..." Vương Khung kinh ngạc không thôi.
Ầm ầm! Thúc què trực tiếp ném Thanh Lân đứt gãy vào trong lò lửa, hỏa quang bốc lên, nhiệt độ tăng mạnh.
Y xoay người lại, đóng cửa tiệm.
"Vì công danh, thiếu niên đi xa..." Thúc què khẽ nói: "Nhớ năm đó...ta cũng là thiếu niên giống như ngươi...ừm...bộ dáng đẹp trai hơn nhiều so với ngươi!"
Vương Khung ngơ ngác, chợt lộ ra sắc mặt cổ quái nói: "Thúc què, ngươi là đang nghiêm túc sao?"
"Người trẻ tuổi, ngươi có biết ngoại hiệu lúc trẻ tuổi của ta không?"
Vương Khung lắc đầu.
Thúc què ngẩng đầu, khe khẽ thở dài, thổi bay mái tóc trên trán, lộ ra sự đơn độc.
"Thập Ức Thiếu Nữ Mộng!" (ước mơ của một tỷ thiếu nữ!)
"Phốc..." Cho dù cực kỳ gắng sức kiềm chế, nhưng Vương Khung đến cùng vẫn là không có nhịn được.
Hắn cười không tử tế.
"Thời niên thiếu không biết trân quý sắc đẹp, trẻ không chơi già hối hận...tiểu quỷ, đi đến Quang Minh học cung, nhìn thấy mỹ nữ, nhất định không thể nhân từ nương tay!" Thúc què quay người, vừa lục tung, vừa truyền thụ kinh nghiệm cuộc sống.
"Mỹ nữ phái thần binh, có kỹ năng ẩn tàng, đặc biệt là ở trong khuê phòng, có thể làm cho ngươi có niềm vui ngoài ý muốn, muốn ngừng mà không được."
"Ví dụ như?"
"Ta lúc còn trẻ đã từng gặp được một vị mỹ nữ, năng lực của nàng là cao su hóa!" Trong mắt Thúc què đều là cảm xúc mãnh liệt.
"Mỹ nữ phái ngự vật, lại là một phen thể nghiệm khác, có thể tiết kiệm không ít thể lực."
"Ta lúc còn trẻ đã từng có một vị nữ bằng hữu, danh xưng là Na Trá tám tay..."
"Đêm hôm đó..."
Thúc què thao thao bất tuyệt, Vương Khung lại là càng nghe mặt càng hồng, trợn cả mắt lên, hoàn toàn quên mục đích đến đây.
"Tìm được rồi!" Đột nhiên, chủ đề khiến người ta nhiệt huyết sôi trào này im bặt, Thúc què lấy ra một chiếc hộp sắt từ trong một chiếc hộp gỗ mục nát, có dây xích quấn quanh.
Vương Khung vẫn chưa thỏa mãn, lực chú ý bị hộp sắt hấp dẫn.
"Thúc què, đây là cái gì?"
"Tên tiểu tử ngươi đã sắp cuốn gói khỏi nơi đây, bản soái cũng không có gì tốt tặng cho ngươi, liền chế tạo cho ngươi một thanh đao mới đi, hẳn là đủ cho ngươi dùng một hồi lâu." Thúc què đứng lên, vỗ nhẹ lên hộp sắt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Vương Khung lại là hiếu kì, chiếc hộp sắt này, dường như không chứa nổi một thanh đao.
Thúc què tháo dây xích, mở hộp sắt ra.