Chương 61
Dây leo kia giống như đại xà chập chờn, khí tức kinh khủng tràn ngập theo đó.
"Nghiệt... Nghiệt Âm Tử..." Có người kinh hô, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Ông! Từng sợi dây leo quấn quanh Ngọc Mãn Đường, trong nháy mắt liền dính vào người gã như một bộ chiến giáp màu xanh ngọc bích.
Đột nhiên, thân hình Ngọc Mãn Đường lấp lóe, xuất hiện ở trước người Vương Khung.
Sau khi dung hợp cùng với Nghiệt Âm Tử, hoạt tính nhục thân của gã thu hoạch được đề thăng cực lớn.
Lực lượng kinh khủng nở rộ trong quyền phong của gã, áp về hướng khuôn mặt của Vương Khung.
"Một chút thực lực ấy cũng dám khoe khoang ở trước mặt ta?"
Long Viên Khí bỗng nhiên bạo phát, vàng như nước thủy triều, chấn động đại địa.
Đám người bỗng nhiên biến sắc, chỉ cảm thấy cả đại sảnh đều bị cỗ khí thế này nhét đầy, nặng như núi không thể lay chuyển, điên cuồng giống như nộ hải sóng trào.
Vương Khung vươn bàn tay to tới, trực tiếp bắt lấy cánh tay của Ngọc Mãn Đường, ném gã ra ngoài.
"Đồ không biết chết sống."
Vương Khung như bóng với hình, còn không có đợi Ngọc Mãn Đường rơi xuống, hắn đạp một cước xuống, trực tiếp giẫm Ngọc Mãn Đường ở trên mặt đất.
Đại địa vỡ ra, Ngọc Mãn Đường giống như bùn nhão rơi vào hố đất.
Hết thảy còn chưa kết thúc, Vương Khung nâng lên chính là một cước.
Ngọc Mãn Đường giống như đống cát bay tứ tung ra ngoài, trùng điệp đụng vào tường, giống như vừa rồi gã đối đãi với Diệp Mặc.
Một màn này, nủi lở trời sập, cả phòng luyện công lặng ngắt như tờ.
Từng ánh mắt kinh dị lần lượt rơi ở trên người Vương Khung.
"Làm sao lại mạnh như vậy? Phái thần binh? Hắn không phải loại hình chữa trị sao?"
"So với thời điểm vừa mới đến, hắn giống như mạnh hơn."
"Trời đất, ta còn chưa từng thấy Ngọc Mãn Đường bị ai đánh như vậy."
Đám người kinh hô, quả thực không thể tin được.
Ầm ầm! Ngọc Mãn Đường bò lên từ bên trong đống đá vụn, sắc mặt gã dữ tợn, giống như điên cuồng.
Từ khi tiến vào Quang Minh Học Cung đến nay, gã cho tới bây giờ cũng không có ở trước mặt nhiều người ném đi mặt mũi lớn như vậy, quả thực chính là sỉ nhục của gã.
"Chậc chậc, thực sự là năng lực không tồi, phái ngự vật cũng có thể như phái thần binh, cường hóa nhục thân." Vương Khung liếc nhìn, không khỏi nói.
Trải qua khổ tu ma luyện, Long Viên Khí của hắn đã xưa đâu bằng nay, một đợt công kích vừa rồi kia, đổi thành những người khác, xương cốt toàn thân đều sẽ đứt gãy bảy ~ tám phần.
Nhưng Ngọc Mãn Đường vậy mà cơ hồ không sao, có thể thấy lực phòng ngự dây leo trên người gã quả thực kinh người.
"Ta muốn ngươi chết... Ta muốn ngươi chết..." Ngọc Mãn Đường nghiêm nghị rống to.
Đột nhiên, dây leo trên người gã bắt đầu bong ra, từng sợi điên cuồng tách ra sinh trưởng.
Nguyên bản chỉ có chín sợi, trong nháy mắt liền lít nha lít nhít, giống như tiểu xà điên cuồng nhảy múa, chỉ có rễ là nối liền như gân mạch, nối liền với lồng ngực Ngọc Mãn Đường.
Cùng lúc đó, ngọn của từng sợi dây leo kia bỗng nhiên tách ra, phảng phất như mọc ra một cái miệng, hoàn toàn lộ ra răng nanh, phát ra tiếng gào thét kinh khủng.
"Nghiệt... Nghiệt Âm Tử..."
"Hình thái chân chính...rốt cuộc cũng xuất hiện!"
"Tên tiểu tử này xong đời rồi!"
Đám người kinh hãi, có người thậm chí còn lộ ra vẻ sợ hãi, bất cứ người nào đã nhìn thấy hình thái chân chính của Nghiệt Âm Tử đều biết...
Ngọc Mãn Đường rốt cuộc đã không giữ lại chút nào, vận toàn lực!
Vương Khung chết chắc!
Ầm ầm! Dây leo màu xanh giống như mọc mắt, bắn vọt về phía Vương Khung.
Vương Khung phi thân lui lại.
Dây leo không ngừng sinh trưởng, phạm vi tấn công đủ để bao phủ bán kính 30 mét, gần như bao phủ toàn bộ phòng luyện công.
Trong khoảnh khắc, dây leo bay múa, kình phong gào thét.
Đám người lần lượt lui ra ngoài.
Phòng luyện công to như vậy, chỉ còn lại Vương Khung cùng với Ngọc Mãn Đường.
"Ta xem ngươi trốn chỗ nào?" Ngọc Mãn Đường cười lạnh.
Dây leo màu xanh không ngừng từ mọc ra trong cơ thể gã, khoảng chừng ba mươi sáu sợi.
Mỗi một sợi đều phảng phất như tay chân của gã, nhận sự điều động.
Phanh! Khí lưu màu vàng quấn quanh, Vương Khung đấm ra một quyền, đánh bay một sợi dây leo bắn tới.
Trong giây lát đụng vào, huyết khí màu vàng trên đầu quyền trôi mất hơn phân nửa, tất cả đều bị miệng máu trên ngọn dây leo kia thôn phệ.
Trong nháy mắt, cho dù Vương Khung không ngừng né tránh, vẫn như cũ lọt vào dây leo công kích.
Từng cái miệng máu kia như giòi trong xương, thôn phệ huyết khí của hắn.
Đám người rõ ràng cảm giác được, khí thế của Vương Khung suy yếu không ít.
"Quả nhiên, Nghiệt Âm Tử vẫn đáng sợ như vậy."
"Tên tiểu tử này chết chắc rồi, năng lực khôi phục lại mạnh hơn cũng sẽ bị mài chết."
Có người khẽ nói, thuyết minh sự cường đại của Nghiệt Âm Tử.
Loại thực vật này, có thể không ngừng nuốt chửng huyết khí của nhân loại, cho dù không đụng vào, ở bên trong không gian thu hẹp kia, vẫn sẽ như cũ bị xâm chiếm từng bước từng bước.
Huống chi, Nghiệt Âm Tử ở dưới sự thao túng của Ngọc Mãn Đường có lực công kích kinh người, đủ để nứt đá thủng vàng.
Cho dù sức khôi phục của Long Viên Khí kinh người, vẫn y như cũ sẽ bị nuốt chửng từng bước, thoạt nhìn, thắng bại đã định.
"Thần tượng..." Minh Hạo Nhiên trừng mắt muốn nứt, gấp đến độ song quyền nắm chặt.
"Lão Vương gặp rắc rối rồi!" La béo hơi nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì!
Ầm ầm! Một tiếng động lớn rơi xuống, kéo suy nghĩ của mọi người trở lại.
Lúc này, những dây leo rậm rạp quấn quanh Vương Khung, nâng ở giữa không trung.
Khí lưu màu vàng ảm đạm vô quang, tan rã như mây khói.
Ngọc Mãn Đường mặt chứa đầy vẻ mỉa mai nói: "Ngu xuẩn, dạng sâu kiến như ngươi còn muốn đấu với ta?"
"Hôm nay ta liền phế bỏ Hỏa Chủng của ngươi!" Ngọc Mãn Đường lớn tiếng cười, thưởng thức giãy dụa sau cùng của Vương Khung.