Chương 62
"Ngọc gia có bảy đại kỳ chủng, Nghiệt Âm Tử chỉ xếp thứ năm, so sánh cùng với Cốt Vương Chủng, ngươi thật đúng là yếu đến thảm thương!"
Bên trong dây leo rậm rạp truyền ra âm thanh của Vương Khung.
Ngọc Mãn Đường bỗng nhiên co con ngươi lại, biểu tình trên mặt bỗng nhiên ngưng kết.
Bảy đại kỳ chủng là tuyệt mật của Ngọc gia, đó là bảy hạt giống kỳ dị do các đời tiền bối hao phí tâm huyết nghiên cứu ra, chỉ có đệ tử ưu tú thức tỉnh năng lực "Ngự chủng" mới có thể kế thừa.
Nghiệt Âm Tử của gã ở bên trong bảy đại kỳ chủng chỉ có thể xếp thứ năm.
Về phần Cốt Vương Chủng thì chính là xếp thứ ba.
Nhưng mà chuyện này là bí mật bất truyền của Ngọc gia, lúc này truyền ra từ trong miệng Vương Khung, quả thực chính là nủi lở trời sập, chấn động lòng người.
Dù là trong nội tâm của Ngọc Mãn Đường cũng đều mơ hồ sinh ra bất an.
"Oắt con, ta cũng không có thời gian đùa với ngươi!"
Ầm ầm! Lời nói lạnh như băng vang vọng phòng luyện công!
Đột nhiên, một cỗ khí tức kinh khủng phảng phất như giống như hung thú tỉnh lại, từ bên trong dây leo lít nha lít nhít kia phóng lên tận trời.
Huyết khí kinh thiên, hoang dã như long!
Đám người hoảng hốt, chỉ nhìn thấy ở giữa đống dây leo, huyết khí tuôn trào, giống như một đầu đại long chập trùng, sông núi liền nhau, tung hoành không dứt.
Ngay sau đó, một tiếng ngâm khiếu vang vọng, kinh thiên động địa.
"Đây là...Long ngâm! ?"
Phanh! Nghiệt Âm Tử bỗng nhiên nổ tung, dây leo vỡ vụn bay tung toé.
Vương Khung dạo bước đi tới, huyết khí màu vàng quấn quanh quanh người hắn, khí tức kinh khủng nặng nề vô cùng.
Xương sống chập trùng, truyền ra tần suất đáng sợ, cùng lúc đó, toàn thân máu thịt hắn giống như kích hoạt, trong lúc mơ hồ, có thể nhìn thấy một cái bóng mờ, giống như nghiệt long, uốn lượn nhúc nhích ở trong cơ thể hắn.
"Chuyện này...chuyện này là...không có khả năng...sao lại thế..."
"Không thể nào! Làm sao sẽ có người thật sự luyện thành..."
"Cửu Long Bàn Thiên Ấn!"
Đám người ngạt thở, cho dù có người nhìn ra, cũng căn bản không thể tin được.
"Không có khả năng, Cửu Long Bàn Thiên Ấn...ngươi làm sao có thể luyện thành..." Ngọc Mãn Đường nghẹn ngào quát.
Gã là nhân vật bậc nào, tự nhiên nhìn ra sát chiêu của Vương Khung.
Cửu Long Bàn Thiên Ấn, bá đạo như vương!
Đây chính là chiến kỹ cấp Xích Viêm! Cho dù ở bên trong Tàng Thư Lâu cũng đều thuộc về nhất lưu đỉnh tiêm!
Tu luyện Cửu Long Bàn Thiên Ấn, không chỉ cần có tài nguyên khổng lồ duy trì, còn cần thể phách kinh người, cùng với thiên phú hơn người, ba cái thiếu một cũng không thể.
Từ xưa đến nay, người tu luyện môn chiến kỹ này lác đác không có mấy, chớ đừng nói chi là tu luyện nó thành công.
Vào giờ phút này, Ngọc Mãn Đường rốt cuộc cũng biết, nam nhân trước mắt gã này căn bản cũng không phải là tiểu nhân vật gì, thiên tư tuyệt đại, che đậy quần hùng.
"Ngày đó ta liền nhìn ra được người này bất phàm, không ngờ được còn kinh diễm hơn so với ta tưởng tượng!"
"Con bà nó...con bà nó...người này. .còn là người sao? Ngay cả Cửu Long Bàn Thiên Ấn cũng đều luyện thành rồi?"
"Quả thực chính là quái vật! Trong lịch sử của Quang Minh Học Cung cũng đều lác đác không có mấy người luyện thành môn chiến kỹ này."
Đám người kinh hô, trong ánh mắt nhìn về phía Vương Khung không khỏi biến đổi.
Tuổi tác như vậy, tài năng liền đã không che giấu được, vừa mới nhập học cung, thanh danh liền đã che đậy người cùng thế hệ.
Ai cũng biết, Vương Khung quật khởi dường như là không thể ngăn cản, phong mang như này, tất nhiên sẽ óng ánh trên thế gian.
"Không hổ là thần tượng của ta." Minh Hạo Nhiên hai mắt tỏa ánh sáng.
"Xem ra sự tình mở hàng thịt không có hi vọng." La béo lắc đầu.
"Hắn mới tiến vào học cung bao lâu? Vậy mà liền đã luyện thành Cửu Long Bàn Thiên Ấn?" Ngư Niệm Nhất nhận thức được một cái sự thực đáng sợ.
"Ta..." Ngọc Mãn Đường cảm nhận được ánh mắt hung lệ của Vương Khung, vừa muốn nói chuyện.
"Ngươi cảm thấy tính mạng của ngươi cao quý hơn người khác sao?" Thân ảnh bàng bạc kia cũng đã xuất hiện ở trước người gã.
Đấm ra một quyền, như kinh long gào thét, cho dù có Nghiệt Âm Tử hộ thân, vẫn y như cũ khó có thể cản uy thế của Cửu Long Bàn Thiên Ấn.
Toàn bộ dây leo màu xanh nổ tung, dây leo nát tung toé khắp nơi.
Ngọc Mãn Đường như chó nhà có tang bay tứ tung ra ngoài, âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên không ngừng.
Lồng ngực của gã triệt để lõm vào, máu thịt tràn ra, hoàn toàn mơ hồ, khí tức suy bại đến cực hạn, cả người triệt để ngất đi.
Trước phòng luyện công, hoàn toàn tĩnh mịch.
Đám người hoảng sợ nhìn Vương Khung, trong mắt đầy tràn kính sợ.
Không chỉ chỉ là bởi vì hắn luyện thành Cửu Long Bàn Thiên Ấn, càng bởi vì hắn bá đạo hung lệ, tàn nhẫn vô tình.
Cường thế như Ngọc Mãn Đường cũng đều bị hắn trấn áp tàn khốc, ngang ngược đến không có giới hạn.
Lúc này, hình tượng Vương Khung trong lòng mọi người trở nên phức tạp, rộng lớn cao lớn, lại không tiếc sát phạt, tàn khốc vô tình, lộ ra hung uy.
"Ngọc Mãn Đường ngày thường hoành hành bá đạo, lần này rốt cuộc cũng đá trúng thiết bản."
"Ai có thể nghĩ tới? Chuyện này...đây không phải là học viên mới sao, quá nghịch thiên đi!"
"Từ lúc bắt đầu nhập môn, người này mỗi lần đều làm ra chuyện kinh thiên động địa, thành danh thừa tảo (trở nên thành danh sớm), cổ nhân thật sự không lừa ta."
Đám người cảm thán, thậm chí là có một chút ao ước.
Từ khi bắt đầu tiến vào Quang Minh Học Cung, khảo hạch Vân Sư kinh động, quang minh chính đại đi cửa sau, trấn áp học viên cũ thu phí bảo hộ, luyện thành Cửu Long Bàn Thiên Ấn, đánh Ngọc Mãn Đường tơi bời...
Mỗi một chuyện trong những chuyện này cũng đều kinh thiên động địa, cũng làm cho danh hào Vương Khung triệt để nóng hổi tại Quang Minh Học Cung.