Chương 63
Sự kiện lớn!
Ngọc Mãn Đường bị người hành hung, một quyền đánh ngã, không rõ sống chết, liền ngay cả Nghiệt Âm Tử mà Ngọc gia ban thưởng cũng đều bị đánh nổ!
Phải biết rằng, bảy đại kỳ chủng Ngọc gia, mỗi một loại đều vô cùng thần kỳ, luyện chế một hạt giống cũng đều hao phí một lượng lớn thiên tài địa bảo.
Hơn nữa cần phải thức tỉnh năng lực "Ngự chủng" và có độ phù hợp rất cao mới có thể thực sự kế thừa , tế luyện Hỏa Chủng.
Hiện nay, Nghiệt Âm Tử của Ngọc Mãn Đường triệt để bị Long Viên Khí của Vương Khung nghiền ép vỡ nát, cho dù có thể chữa trị, thực lực của gã cũng sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn.
"Mau cứu người, nhanh, nếu như Ngọc Mãn Đường chết, tất cả sẽ gặp xui xẻo!" Lúc này, bên trong đám người có người vọt ra, ra sức cứu giúp.
Hiển nhiên, Ngọc Mãn Đường có địa vị cao quý, phía sau gã có không ít người đi theo.
Ngoại trừ dạng nô bộc như Diệp Mặc, thậm chí còn có đệ tử Quang Minh Học Cung.
Oà! Có người bỗng dưng oà khóc, những giọt nước mắt màu xanh lam rơi xuống vết thương của Ngọc Mãn Đường.
Hiển nhiên đây cũng là năng lực chữa trị, hơn nữa còn là năng lực chữa trị thuần tuý.
Ngoài ra, còn có người làn da nứt ra, gân mạch trên người kéo dài, thăm dò vào trong cơ thể Ngọc Mãn Đường, sắc mặt của Ngọc Mãn Đường lập tức hòa hoãn hơn không ít.
Càng có người tóc dựng thẳng, giống như kim châm thăm dò vào trong cơ thể Ngọc Mãn Đường, sắc mặt của người này dần dần tái nhợt, khí tức của Ngọc Mãn Đường càng ngày càng tràn đầy.
...
Những người này đều có quan hệ ngàn tơ vạn sợi cùng với Ngọc Mãn Đường.
Lúc này, đều là cực lực cứu chữa, bằng không nếu Ngọc Mãn Đường thật sự chết, bọn hắn cũng sẽ gặp xui xẻo.
Rất nhanh, Ngọc Mãn Đường bị người khiêng đi.
Ánh mắt của mọi người lấp lóe, kính sợ mà nhìn chằm chằm vào Vương Khung, không dám nói một câu.
"Đi thôi!" Vương Khung đi đến trước người Diệp Mặc, nói.
Diệp Mặc lộ ra vẻ mặt mờ mịt, nhìn Ngọc Mãn Đường biến mất ở trong màn đêm, bị người khiêng đi, có một chút không biết làm sao.
"Chủ nhân, hắn..."
"Ngươi đã tự do!" Vương Khung khoát tay nói.
Hắn xuất ra văn tự bán mình, đưa cho Diệp Mặc.
"Tự do..." Diệp Mặc hoảng hốt nhìn văn tự bán mình trong tay, lại nhìn Vương Khung một chút, có một chút mờ mịt.
Đối với kẻ từ nhỏ đã là nô bộc như y mà nói, ý nghĩa của tự do dường như vô cùng xa lạ.
"Từ nay về sau, ngươi hãy đi theo ta." Vương Khung nói thẳng.
Hắn mảy may không có che giấu ý đồ của mình.
Đánh Ngọc Mãn Đường, là bởi vì hắn không quen nhìn đối phương phách lối độc đoán, chà đạp phẩm giá của con người.
Nhưng chủ yếu nhất vẫn là bởi vì năng lực đáng sợ và tiềm lực ẩn náu của Diệp Mặc.
"Ngài là...chủ nhân mới của ta?" Diệp Mặc nhát gan hỏi.
Ánh mắt của y có một chút lấp lóe e ngại, mặc dù Vương Khung mang đến cho y một cảm giác rất dễ chịu.
Nhưng y nhìn ra được, vị chủ nhân mới này dường như còn đáng sợ hơn so với Ngọc Mãn Đường, còn muốn lợi hại hơn.
Diệp Mặc không biết vận mệnh của mình sau này sẽ là như thế nào.
"Không phải chủ nhân, là bằng hữu." Vương Khung lắc đầu.
"Bằng hữu! ?" Diệp Mặc kinh nghi mà nhìn Vương Khung, trong mắt lóe ra dị sắc.
Sống mười sáu năm, y không biết rõ ý nghĩa của bằng hữu là cái gì!
"Lão Vương, ngươi thật muốn thu nhận kẻ...ngớ ngẩn này?" La béo tiến tới, thấp giọng nói.
"Yên tâm, y về sau tuyệt đối sẽ cơ linh hơn so với ngươi!" Vương Khung cười nói.
Tiềm năng của Diệp Mặc có bao nhiêu đáng sợ, hắn cũng đều nói không rõ ràng.
Ngưng tụ Hỏa Chủng, đại não dị biến...buồn cười cho tên ngu xuẩn Ngọc Mãn Đường kia, cũng chỉ coi y như sổ tay ghi chép để sử dụng.
Quả thực phung phí của trời.
Vương Khung mang theo Diệp Mặc rời đi.
Đám người rất tự giác nhường ra một con đường.
Đêm đó, trận chiến tại phòng luyện công liền truyền khắp Quang Minh Học Cung.
Dù sao Ngọc Mãn Đường cũng không phải tiểu nhân vật, gã bị đánh bại tự nhiên dẫn tới chấn động to lớn.
Dù sao thì Cửu Long Bàn Thiên Ấn - môn chiến kỹ uy danh hiển hách này, đã rất lâu không có người luyện thành.
...
"Quả nhiên là một tiểu quái vật, hắn mới tiến vào học cung bao lâu? Vậy mà liền luyện thành Cửu Long Bàn Thiên Ấn?" Kỷ Nguyên Thần nhìn hình ảnh chiếu lại, ánh mắt sâm nhiên, ngưng trọng đến đáng sợ.
"Đại chấp giáo, thiên phú của tên tiểu tử này quả thật là đáng sợ, từ lúc Vũ Thiên Thu đại nhân luyện thành Cửu Long Bàn Thiên Ấn đến nay, đã thật lâu không có người chạm qua môn chiến kỹ này." Lư Phi Viên nhìn từ bên cạnh, cũng là nhìn thấy mà giật mình.
Cửu Long Bàn Thiên Ấn, hung lệ cỡ nào, coi như là có đầy đủ tài nguyên, người bình thường cũng khó khống chế.
Vừa vào học cung, liền luyện thành chiến kỹ bá đạo như vậy, thiên tư của Vương Khung cao tuyệt, khó có thể tưởng tượng, thậm chí đã đuổi sát đệ nhất thiên tài Quang Minh Học Cung trước kia, Vũ Thiên Thu.
"Ngươi chỉ thấy một góc của băng sơn!" Kỷ Nguyên Thần lắc đầu.
Cảnh giới của y cao hơn quá nhiều so với Lư Phi Viên, ánh mắt sắc bén, tự nhiên xem ra rất nhiều đồ vật mà Lư Phi Viên không nhìn thấy.
"Đại chấp giáo có ý tứ là..."
"Tạo nghệ của tên tiểu tử này ở trên Cửu Long Bàn Thiên Ấn đã tương đối cao."
"Ngài đang nói, hắn còn giữ lại thực lực?" Lư Phi Viên trừng lớn con mắt, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
"Ta nói làm sao đệ tử của nam nhân kia lại sẽ thường thường không có gì lạ...quả nhiên là tư chất kinh người..." Ánh mắt của Kỷ Nguyên Thần ngưng trọng, trầm giọng nói.
...
"Cái gì? Cửu Long Bàn Thiên Ấn! ? Thật sự có người luyện thành rồi?"
Tại chỗ sâu học cung, trong hàn đàm sóng biếc, một vị thiếu niên bỗng nhiên mở mắt ra, sắc bén kinh người, giống như sao lớn trong đêm tối.