Chương 73
Ngày đó, Trần Thiên Hà liền rời khỏi Xích Long Thành.
Y không có ở lại, cũng không có nói thêm cái gì cùng với Vương Khung!
Điều Trần Thiên Hà cần phải làm là lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi lại gặp gỡ một lần nữa tại Sơ Vương Tế, từ đó trở thành trợ lực của Vương Khung.
Mà việc Vương Khung cần làm, chính là trổ hết tài năng ở bên trong ba đại viện, tăng cường thực lực.
"Diệp Thiên, biết được tin tức tốt ngươi còn sống này, ta liền yên tâm!"
"Trèo càng cao, té càng đau, rơi xuống mà vẫn còn sống, chính là cơ hội làm người thứ hai, đây chính là câu nói trước kia ngươi nói với ta."
Bóng đêm mông lung, Vương Khung nhìn trời xanh không mây, yên lặng nói.
"Nhanh thôi, chúng ta rất nhanh liền sẽ gặp mặt!"
Ba đại viện, vào trước khi Quang Minh Học Cung sáng lập liền đã tồn tại.
Nó vẫn như cũ tồn tại ở bên trong Quang Minh Học Cung, chỉ là bị kết giới bao phủ, chỉ có đệ tử ba đại viện mới có thể tự do ra vào.
Nhìn chung trong lịch sử, những cường giả vô thượng uy danh hiển hách, chói lọi cổ kim kia, đại bộ phận đều đi ra từ ba đại viện.
Thần bí nhất trong đó đương nhiên phải là Hoang Viện.
Sáng sớm, tại Võ Viện!
Giữa rừng tràng đầy tiếng chim hót, một tiếng nổ vang đánh vỡ sáng sớm yên tĩnh.
Cốt tiên màu trắng phun ra nuốt vào, giống như linh xà, lực lượng kinh khủng cuốn lên không khí sóng trào, không ngừng truyền đến thanh âm vỡ nát.
"Long ca, nghe nói hôm nay có một học viên mới sẽ tới, có phải là thật hay không?" Cốc Dương không nhịn được hỏi.
Cốt tiên màu trắng cùng dung hợp lại cùng với cánh tay của y, phảng phất như là mọc ra.
Ông! Long Càn sừng sững bất động, nửa thân trên ở trần của y đột nhiên nổi lên ánh sáng như kim loại, mặc cho trường tiên màu trắng kia nện đập ở trên người mình.
Trong khoảnh khắc, hoa lửa tung té, nhưng y lại không có bất kỳ biểu tình gì.
"Tin tức của ngươi thật linh thông, đúng là có một học viên mới, nghe nói tư chất kinh người, nhập môn hơn một tháng, liền luyện thành Cửu Long Bàn Thiên Ấn."
Con mắt của Long Càn dâng lên một vệt thần sắc ngưng trọng.
"Một tháng? Cửu Long Bàn Thiên Ấn? Đến cùng có phải thật hay không?" Cốc Dương đình chỉ động tác.
Cốt tiên màu trắng chậm rãi rụt trở về từ dưới làn da, ẩn vào cánh tay không thấy.
"Không biết, ta còn nghe nói Thường Kiếm Chu Long Viện cũng đều thua ở trong tay hắn." Long Càn trầm giọng nói.
"Cái gì?" Cốc Dương thất thanh nói.
Ba đại viện cũng không có bao nhiêu người, tất cả đều biết lẫn nhau.
Thanh danh của Thường Kiếm Chu không yếu, đặc biệt là Thiên Lãng Ngự Kiếm Lưu của y, uy danh hiển hách.
"Chuyện này hẳn là có chút giả! Thiên Lãng Ngự Kiếm Lưu của Thường Kiếm Chu cũng không phải ăn chay, coi như là 'Cốt Vương Vũ Trang' của ta cũng đều cảm thấy phí sức, y sẽ thua ở trong tay một người mới?" Cốc Dương có một chút không tin.
Y cũng đã từng giao thủ cùng với Thường Kiếm Chu, thực lực của tên gia hỏa kia cũng không phải là thổi phồng đi ra.
Học viên mới sẽ tuyệt đối không có khả năng đánh bại y.
Huống hồ, đệ tử ba đại viện ngày thường đều tu hành ở bên trong kết giới, ở dưới tình huống bình thường, là không cho phép tiếp xúc với đệ tử bên ngoài.
"Không biết, nếu như hắn thật sự luyện thành Cửu Long Bàn Thiên Ấn, có lẽ là có khả năng."
"Khẳng định là giả, đệ tử ba đại viện làm sao sẽ động thủ với đệ tử bên ngoài?" Cốc Dương lắc đầu.
Chuyện này nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng, rất nhiều chỗ đều nói không thông.
"Ta cũng nghĩ như vậy, mặc kệ như thế nào, học viên mới gọi là Vương Khung kia chẳng mấy chốc sẽ đến, đến thời điểm đó liền sẽ biết rõ." Long Càn nói.
"Nói cũng đúng, ta ngược lại muốn xem xem là dạng học viên mới gì!" Cốc Dương khẽ cười nói.
Y ma quyền sát chưởng, đã có một chút không kịp chờ đợi, muốn dạy dỗ người mới này một lần.
"Xin hỏi...nơi này là Võ Viện sao?"
Một âm thanh truyền đến từ phía sau.
Long Càn, Cốc Dương bỗng nhiên co con ngươi lại, hai người bỗng nhiên quay người, ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ.
Có người tiếp cận, bọn hắn vậy mà không có cảm thấy được.
Cách đó không xa, một vị thiếu niên cất bước đi tới, tiếu dung dào dạt, bên hông treo một thanh đao màu đen.
"Ngươi là ai?" Long Càn hơi nheo mắt lại, cảnh giác nói.
"Ta tên là Vương Khung!"
Cái tên này như sấm sét trong trời trong, sắc mặt của Long Càn, Cốc Dương hơi đổi.
"Ngươi chính là Vương Khung! ?"
"Ta đến đăng ký." Vương Khung cười cười, trong nội tâm lại đang thầm mắng
Hắn đến Võ Viện đăng ký, sau khi người dẫn đường đưa hắn vào kết giới liền biến mất, hắn đứng ở trong cánh rừng nửa ngày, kết quả liền nghe được có người nhắc đến tên của hắn.
"Quả nhiên có chút môn đạo." Cốc Dương hơi nheo mắt lại, xương cốt toàn thân phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Vương Khung liếc nhìn, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm.
Khí tức của nam nhân trước mắt này đã triệt để thay đổi, vừa rồi còn trầm tĩnh như hồ nước trong nháy mắt, sát phạt hưng khởi, thế như hung lệ.
"Bên trong Võ Viện, quả nhiên tàng long ngọa hổ!" Vương Khung có một chút cảm giác hưng phấn, tay phải không tự chủ thả ở bên trên đao.
"Ở trong Võ Viện cũng đã nghe được danh hào của ngươi, từ xưa trước nay, học viên mới giống như ngươi là không nhiều." Cốc Dương nhếch miệng cười nói.
Khí tức của y càng trở nên cường đại, áo bào quanh người y không gió mà bay.
"Nghe nói ngươi đã luyện thành Cửu Long Bàn Thiên Ấn! ?" Trong mắt Cốc Dương hiện ra một vệt chiến ý.
"Ngươi muốn thử một chút sao?" Đối với sự khiêu khích, Vương Khung cười nói.
Ầm ầm! Chỉ một câu nói kia, lại như thuốc nổ triệt để nhen nhóm chiến ý của Cốc Dương.
Trường tiên màu trắng từ bên trong cánh tay của y bắn ra.
Lực lượng mãnh liệt trực tiếp chấn vỡ cây cối chung quanh.