Chương 5
Trường chúng tôi rất rộng. Cốc Thập dẫn tôi đi qua hơn nửa khu học xá, cuối cùng dừng lại bên hồ Đại Danh. Cuối hè đầu thu, ven hồ hơi lạnh. Khi Ngô Dự gọi tôi xuống lầu, tôi đang tập luyện tiết mục và mặc một chiếc sườn xám, chưa kịp thay ra. Lúc trước không cảm thấy, bây giờ thực sự rất lạnh.
Cốc Thập lịch sự cởi áo sơ mi ra và khoác lên người tôi.
Tôi vội vàng nói: “Đàn anh, không cần đâu.”
Anh ấy cười: “Anh còn mặc thêm một lớp áo nữa, không lạnh đâu.”
“Đàn anh, cảm ơn anh đã tin tưởng em, cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ em.”
Cốc Thập tin tưởng tôi, trong khi Ngô Dự, người hiểu rõ tôi như lòng bàn tay, lại không tin. Nghĩ đến đây, tôi thực sự cảm thấy buồn bã.
Cốc Thập nói: “Không chỉ mình anh tin em, rất nhiều bạn học cũng tin em. Em là người tốt, nên mọi người mới tin tưởng em. Những người không tin em, thử cách ly họ ra, có lẽ em sẽ sống tốt hơn.”
Tôi biết anh ấy đang ám chỉ Ngô Dự. Cũng được, lần thứ hai rồi, lần thứ ba còn xa sao? Vì vậy, tôi mỉm cười và nói: “Sắp rồi.”
Cốc Thập lộ vẻ ngạc nhiên, nói: “Thật sao? Anh đã an ủi được em rồi à?”
Tôi gật đầu chắc nịch. Anh ấy nói: “Vậy để đàn anh cho em một cái ôm an ủi nhé, đừng đánh anh đấy.”
Tôi lại gật đầu, mỉm cười và dang rộng hai tay. Anh ấy bước đến, ôm nhẹ tôi một cái rồi nhanh chóng buông ra. Một mùi hương dầu gội dễ chịu thoảng qua, nhưng chỉ trong chốc lát đã xa dần. Tôi cảm thấy hơi mơ hồ.
Từ bụi cỏ không xa khẽ động đậy, tôi quay đầu nhìn sang. Cốc Thập cũng theo ánh mắt của tôi nhìn qua, nhưng ngoài bụi cỏ cao cao kia, chẳng có gì cả.
“Có thể là động vật đi ngang qua thôi, đi nào, anh đưa em về ký túc xá.”
Con đường về ký túc xá hôm đó dường như dài vô tận. Tôi luôn cảm thấy Cốc Thập có điều gì muốn nói nhưng cuối cùng lại im lặng.
Ngày hôm sau, tôi định mời Cốc Thập ăn cơm để cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi, đồng thời trả lại chiếc áo sơ mi đã giặt sạch sẽ cho anh ấy. Nhưng bạn học nói với tôi rằng anh ấy đã xuất ngoại làm sinh viên trao đổi. Ngày hôm anh ấy giúp tôi chính là ngày cuối cùng anh ở trường trước khi đi.
Một mình tôi ngồi bên cửa sổ ký túc xá, nhìn những cây ngân hạnh xa xa suốt cả buổi chiều, không đụng đến điện thoại, cũng chẳng thèm để ý đến sự khó hiểu và cơn tức giận của Ngô Dự.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là, một năm sau, đàn anh vẫn chưa trở về, nhưng Lý Nhiên cũng đã xuất ngoại.
Vì vậy, Ngô Dự thất tình.
Anh ta tìm đến tôi, say khướt, ôm tôi khóc lớn: “A Thời, A Thời, đừng rời xa anh, anh chỉ còn mỗi mình em thôi.”
Tôi nói: “Em sẽ không rời đi.”
Anh ta hỏi: “Vậy em làm bạn gái của anh được không?”
Tôi đáp: “Không được. Anh không thích em, em cũng không thích anh, tại sao phải ở bên nhau?”
Anh ta lộ vẻ tổn thương: “Chúng ta là thanh mai trúc mã mà, ai có thể phù hợp hơn chúng ta? Bố mẹ anh rất thích em, bố mẹ em cũng rất thích anh, đây gọi là trời sinh một cặp.”
Từ đó, anh ta bắt đầu theo đuổi tôi, liên tục nói rằng chúng tôi quen thuộc nhau, không thể thiếu nhau, là cặp đôi hoàn hảo nhất, sau này kết hôn thì bố mẹ hai bên cũng sẽ rất vui mừng.
Tôi vẫn kiên quyết không đồng ý.
Như vậy kéo dài một tháng, anh ta lại uống say. Tự mình uống rượu, anh ta cũng liên tục rót cho tôi uống, rồi kể lại chuyện cũ trong con hẻm hồi nhỏ.
“A Thời, hôm đó anh sợ lắm, nhưng anh không sợ bọn chúng đánh anh, anh sợ mất em.”
Tôi không hiểu. Nếu anh ta sợ mất tôi, vậy tại sao anh ta lại sỉ nhục tôi? Nhưng khi anh ta nhắc đến chuyện hồi nhỏ, tôi không tài nào phản kháng nổi.
Trong cơn mơ màng, anh ta lại đề cập đến chuyện tôi làm bạn gái anh ta. Tôi nghe thấy mình nói: “Được.”
Sau này tôi mới biết, bạn học của anh ta từ trước đến giờ đều cảm thấy tôi xen vào giữa anh ta và Lý Nhiên, khiến họ thấy phiền phức. Năm anh ta theo đuổi tôi, tôi càng trở thành đối tượng bị họ khinh thường nhất.