Hoa Nở Chốn Không Người

Chương 1

Chương 1
"Trong kinh thành Trường An này, ai mà chẳng biết ta là kẻ không sống được bao lâu nữa."
Khi nói câu này, ta đang nằm trên chiếc ghế mây, cả thân thể yếu ớt, không còn chút sức lực nào.
Vú nuôi đứng trước mặt ta, muốn mời ta ra tiền viện gặp đại ca vừa mang về từ Bắc Cương một vị thần y. Nghe đồn người này có y thuật siêu phàm, thậm chí có khả năng cứu sống cả người chết.
"Ta không đi." Người bệnh lâu ngày ngay cả sức tức giận cũng không còn, ta chỉ bình tĩnh và bi thương lắc đầu: "Ta không chữa được đâu."
Bệnh tim bẩm sinh của ta là bản án tử hình do chính các danh y trong Thái Y Viện tuyên bố – ta sẽ không sống qua hai mươi tuổi.
Nhưng cha mẹ cùng các huynh trưởng đều không chịu buông xuôi. Những năm qua, họ tìm thầy chạy thuốc, treo thưởng bằng vàng bạc, tiêu tốn phân nửa gia tài chỉ mong kéo dài thêm vài năm tính mạng cho ta.
Lần này, đại ca rời nhà hơn nửa năm, không biết đã tìm đâu ra một lang băm để đưa về Trường An chữa trị cho ta. Ta thực sự sợ hãi và chán ghét những phương thuốc kỳ quái của những lang băm này, nên nhất quyết không thử.
Mẹ nghe tiếng vội chạy tới, nhưng chẳng lay chuyển nổi đứa con gái út yếu đuối này. Cuối cùng, nhị ca phải dùng một câu để thuyết phục ta: "An An, ta nghe nói vị thần y này tính tình cổ quái, đại ca phải leo bộ lên đỉnh núi tuyết cao vạn trượng mới mời được ông ấy đến Trường An chữa bệnh cho muội."
"Cũng coi như vì đại ca của muội, An An." Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc ta: "Biết đâu sẽ khỏi thì sao."
Nghe vậy, ta chỉ cười khổ một tiếng. Mười bảy năm nay, ta đã nghe không dưới trăm lần câu "biết đâu sẽ khỏi". Nhưng cơ thể ta ngày càng suy kiệt, giờ đây ngay cả việc đi vài bước ta cũng không chống đỡ nổi.
Chữa khỏi, chẳng qua chỉ là hy vọng xa vời.
Chỉ có điều, đối diện với ánh mắt khẩn cầu của mẹ và các huynh trưởng, ta cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp: "Được rồi, ta sẽ gặp."
Vú nuôi nghe vậy vội sai người hầu khiêng cáng đến. Dù đang mùa thu, bà vẫn khoác cho ta một chiếc áo len dày, đồng thời che chắn xung quanh kiệu thật kỹ càng, chỉ sợ một chút gió lọt vào.
Không có lý do gì khác, chỉ cần một cơn cảm lạnh thôi cũng đủ lấy mạng ta.
Khi đại ca cùng vị lang băm kia vào đến Trường An, ta vừa được vú nuôi dìu đến chính sảnh.
Đúng mùa thu, trong chính sảnh bày đầy các loại hoa cúc trồng trong chậu, mỗi cành mỗi lá đều được thợ vườn tỉa sửa cẩn thận.
Trong số đó, quý giá nhất chính là cây hoa cúc xanh thượng hạng bên cạnh ta, Vân Châu Lục Thúy. Loài hoa này rất đỏng đảnh, không chịu được gió, không chịu được mưa, chỉ có thể giao cho người chuyên chăm sóc trong nhà kính, thỉnh thoảng mới mang ra trưng bày khi tiếp khách.
Càng nhìn, ta càng thấy nó giống mình.
Giống nhau ở chỗ quý giá, mỏng manh, dễ gãy.
Ta thực sự không thích nó, duỗi tay nắm lấy cuống hoa, đầu ngón tay đã ép ra chút nhựa cây. Chỉ cần dùng thêm chút lực, bông cúc xanh quý giá này sẽ bị hái xuống.
"Hoa cúc xanh tuy thoát tục, nhưng lại không hợp với khí chất của cô nương. Nếu cô nương muốn cài hoa, chi bằng hãy nhìn xem đóa sen xanh trong tay Bạch mỗ này thế nào?"
Đây là lần đầu tiên ta gặp Bạch Thần.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất